Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1101 - Đứa trẻ này ắt sẽ trở nên xuất chúng trong tương lai! (1)

Có người tương đối sa đọa, còn gia nhập vào đội xã hội có sức sống. Dưới tình hình này còn kiên trì đi học, quả thật là điển hình của tất cả học sinh!
Rất nhiều khán giả xem live không nhịn được bàn luận ầm ĩ.
“Ha ha, vậy mới nói cờ bạc, nghiện ngập, gái gú rất có hại cho người ta! Một gia đình đang yên ấm lại bị phá hủy thành thế này...”
“Chứ gì nữa! Hoàng mỗ tôi không đội trời chung với cờ bạc hút chích!”
“Bệnh hữu, nếu cậu muốn kiếm tiền trang trải cuộc sống và đóng học phí thì làm thêm không được à? Sao lại chạy đi ăn xin, vậy cũng quá, quá là lạ mà... [Che mặt.jpg]”
[Người Học Thức Đường Phố] nhìn thấy màn đạn này bèn giải thích bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đương nhiên là vì ăn xin kiếm được tiền...”
“Bình thường, khi tôi làm thêm ở tiệm trà sữa hay những cửa hàng khác, khoan nói đến chuyện độ tuổi của tôi có tính là phạm pháp khiến ông chủ không dám thuê tôi hay không.”
“Chỉ riêng tốc độ kiếm tiền đã cách biệt một trời một vực.”
“Làm thêm một tiếng chỉ kiếm được nhiều nhất là mười mấy tệ.”
“Còn cực nữa, làm mấy tiếng mới được một ngàn.”
“Nếu xui xẻo gặp phải ông chủ lòng dạ hiểm độc, có khi còn bị cướp mất tiền mồ hôi nước mắt.”
“Nhưng làm ăn xin thì khác.”
“Khi tôi tan học, đúng lúc là giờ cao điểm tan tầm.”
“Sau một tiếng, trên cơ bản tôi có thể thu nhập được từ 100 tệ trở lên.”
“Sau giờ tan học, cộng thêm cả thời gian hóa trang, chỉ hai, ba tiếng là tôi đã kiếm được hơn mấy trăm tệ.”
“Phải rồi, trong lúc tôi ăn xin cũng không hề chậm trễ việc đọc sách và làm bài tập.”
“Ngoại trừ hơi bị mất mặt ra.”
“Chỉ cần không bị người quen bắt gặp là được.”
“Các phương diện khác quả thật là ăn đứt làm thêm...”
Vô số khán giả xem live nghe cậu nói vậy đều bó tay chấm com.
“Khá lắm! Hèn gì bác sĩ Từ nói bệnh hữu này có thành tích rất tốt. Cậu cũng lý trí quá nhỉ...”
“Cậu nhóc nói thế làm tôi thấy động lòng ghê, muốn từ chức chạy đi làm ăn xin quá xá [Cười khóc.jpg]”
“Vị bệnh hữu này, trong trường cậu thật sự không có người nào để cậu quan tâm à... [Che mặt.jpg]”
“Chẳng phải thành tích học tập của cậu tốt lắm ư, sao không tìm giáo viên xin học bổng thế?”
[Người Học Thức Đường Phố] gật đầu nói: “Có chứ!”
“Năm nào tôi cũng có học bổng hết.”
“Về phần người để tôi quan tâm ấy mà... Hiện giờ tôi không có tư cách suy xét việc này.”
Lúc này, Từ Huyền lên tiếng.
“Vị bệnh hữu này, bây giờ nói về vấn đề của cậu một chút đi.”
[Người Học Thức Đường Phố] chân thành nói: “Bác sĩ Từ, tôi gặp phải một chuyện phiền phức.”
“Năm nay tôi đã lên lớp mười hai rồi, thời gian ôn tập tương đối gấp rút.”
“Tôi muốn dành dụm một khoản tiền trong năm học lớp mười hai này để ngày sau dùng làm học phí và tiền sinh hoạt khi vào năm nhất đại học.”
“Nhưng gần đây thành phố chúng tôi đang bình chọn thành thị văn minh.”
“Ban quản lý đô thị đang ra sức chỉnh đốn lại bộ mặt thành phố, không cho phép có người ăn xin.”
“Mỗi lần tôi ngồi xuống chuẩn bị xin tiền, chưa được bao lâu đã bị ban quản lý đô thị đến đuổi đi ngay.”
“Bác sĩ Từ có cách nào chỉ bảo tôi nên làm gì không...”
“Hoặc nói cho tôi biết có cách kiếm tiền nào khác không?”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là việc đó phải hợp pháp....”
Đông đảo khán giả xem live, nghe cậu nói xong đều im lặng.
Chuyện chỉnh đốn bộ mặt thành phố đúng là không thể chỉ trích.
Nhưng khi đụng tới tình huống của [Người Học Thức Đường Phố] lại làm lòng mọi người cảm thấy hết sức mâu thuẫn.
Lúc này, có vài bệnh hữu tương đối nhạy cảm với các con số đang lặng lẽ nhíu mày.
Họ cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Có khán giả xem live không nhịn được hỏi: “Không phải, nghe ý bác sĩ Từ, cậu làm việc này suốt thời gian dài rồi đúng chứ?”
“Nếu cậu làm ăn xin có thể kiếm bộn tiền như thế.”
“Cả khoảng thời gian dài như vậy đến nay, chẳng lẽ cậu không dành dụm được chút nào?”
“Cậu chỉ là học sinh thôi mà, trừ ăn uống ra cũng đâu có chi tiêu gì khác, chắc là cũng không cần phải tốn tiền gì nhiều đâu nhỉ?”
[Người Học Thức Đường Phố] thản nhiên nói: “Phải tốn tiền chứ!”
“Tôi đóng tiền đi học bổ túc nữa.”
“Chẳng lẽ mọi người không biết hiện tại trường luyện thi đều đắt lắm à!”
“Tiền tôi ăn xin được trong một đêm là để học tận mấy lớp bổ túc.”
“Có lúc, cuối tuần còn phải tăng ca kiếm tiền...”
Vô số khán giả xem live đều lộ ra vẻ kỳ quái. Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm...
Một học sinh cấp ba không cha không mẹ, dựa vào việc mình tự đi ăn xin để kiếm học phí và tiền sinh hoạt. Đã vậy còn phải bỏ tiền ra học bổ túc...
Trong này có quá nhiều chuyện để nói, khiến họ không biết bắt đầu cà khịa từ đâu. Thậm chí còn có khán giả xem live liên tục phát màn đạn muốn xác nhận.
Học bổ túc cậu nói là kiểu bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận