Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 172 - Phương pháp nới lỏng phong ấn thiên đạo (1)

Xem ra, chỉ là có linh khí thôi còn chưa đủ. Còn phải có đầy đủ thời gian nữa.
Từ Huyền lại cố tình không muốn chờ thời gian lâu như vậy.
Lúc này, Từ Huyền đi tới chậu hoa trước.
Hắn vươn hai ngón tay, chạm lên trên bề mặt thổ nhưỡng.
Công đức chưa dùng hết ban nãy được rót vào trong hạt giống linh thực. Chậu hoa này giống như một như vòng xoáy, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt linh khí xung quanh.
Tụ Linh trận bên trong phòng cố vấn cũng bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Nhưng mà cho dù như vậy, nồng độ linh khí vẫn giảm mạnh như cũ, bị chậu hoa cắn nuốt đến mức còn không bằng thế giới bên ngoài.
Sau vài giây ngắn ngủi.
Một chồi non nhỏ vươn mình ra khỏi mặt đất. Giống như ấn tăng tốc khi coi video vậy!
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, nó đã từ một chồi non nhỏ chỉ có hai lá cây, trưởng thành cao gần một mét. Thời gian nửa phút, mấy đóa hoa màu trắng chậm rãi nở bung.
Một phút, nó bắt đầu kết ra hơn mười trái cây màu xanh lục.
Hai phút, trái cây biến từ màu xanh lục thành màu đỏ sậm, đã chín hoàn toàn. Từ Huyền thậm chí có thể cảm giác được sóng linh lực nhàn nhạt từ mấy quả màu đỏ sậm ấy.
Vù vù.
Từ Huyền phát hiện, không gian xung quanh hiện lên một hồi sóng gợn.
Sóng gọn không gian ấy lấy quả đỏ linh thực làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra hướng phía ngoài. Gần như là cùng lúc đó.
Bấy giờ hắn cũng cảm giác được, tu vi cả mình dường như là dãn ra một chút chút. Có loại xúc động tiếp tục đột phá cảnh giới...
Từ Huyền hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.
Bên trong Tụ Linh trận, độ dày linh khí xung quanh so với ban nãy cũng tăng lên một chút ít.
Điều này rõ ràng cho thấy giới hạn độ dày của linh khí đã tăng lên sau khi phong tỏa thiên đạo được nới lỏng.
Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến.
Cảnh tượng này, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như là đã gặp qua ở đâu đó... Hồi tưởng lại trong đầu một hồi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra.
Hình như, khi mình đột phá đến Luyện Khí Hóa Thần cũng là tình cảnh tương tự như thế này.
Chỉ là trước đây, Từ Huyền với tư cách là tu sĩ Luyện Khí Hóa Thần đầu tiên đương thời, sức ảnh hưởng đối với phong tỏa thiên đạo rõ ràng là lớn hơn một gốc linh thực rồi.
Từ Huyền đoán chừng, trước khi mình đột phá đến Luyện Tinh Hóa Khí, giới hạn thực lực mà thế giới này cho phép hẳn là chỉ có Luyện Tinh Hóa Khí sơ kỳ viên mãn.
Đúng là lần đột phá kia của hắn đã nâng giới hạn trên của thế giới này lên.
Từ Huyền cúi đầu nhìn quả màu đỏ bên trên linh thực.
“Đây là... quả Xích Linh.”
Từ Huyền liếc mắt đã nhận ra chủng loại của linh thực này. Tác dụng của quả Xích Linh rất nhiều.
Cách dùng đơn giản nhất, chính là linh lực không đủ thì có thể ăn một quả, bổ sung linh lực. Ở cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, một quả Xích Linh đủ để bổ sung toàn bộ linh lực!
Có điều…
Ngoại trừ thời khắc khẩn cấp như lúc chiến đấu ra, bình thường có rất ít người làm như vậy. Chủ yếu là nó xa xỉ vãi chưởng.
Tác dụng càng phổ biến hơn của quả Xích Linh là dùng như là tài liệu luyện đan. Ví dụ như một trong những đan dược trân quý nhất giới tu luyện bây giờ, Tụ Linh đan!
Một viên Tụ Linh đan, có thể tăng tu vi lên khoảng chừng ba năm cho người thuộc cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí!
Trước đây Số 9 của Cục quản lý linh dị chính là muốn dùng một viên Tụ Linh đan như là quà báo đáp cho Từ Huyền vì đã tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau “Án giết người liên hoàn”.
Từ Huyền lặng lẽ tính toán trong lòng một chút.
Tu vi công đức cần hao phí để giục cho gốc linh thực này trưởng thành khoảng chừng tương đương với 50 năm. Trên gốc linh thực này tổng cộng có mười lăm quả Xích Linh.
Những quả Xích Linh này có thể luyện chế ra mười lăm viên Tụ Linh đan, đề thăng người khác sắp tới bốn mươi lăm năm tu vi. Từ Huyền không khỏi không nói gì.
Tính đi tính lại, vẫn là thua lỗ.
Hiệu suất còn không cao bằng trực tiếp dùng công đức để nâng tu vi lên. Huống hồ với tu vi của hắn, Tụ Linh đan đã vô dụng.
Cũng may mà mục đích của Từ Huyền chính là bản thân cây Xích Linh. Những quả Xích Linh này, xem như tặng kèm theo.
Nghĩ như vậy, nhất thời có lời hơn rất nhiều.
Từ Huyền mỉm cười, hái xuống một quả Xích Linh, đặt vào trong miệng cắn một cái. Nhất thời, dòng nước phun ra nương theo linh lực cùng nhau tuôn vào trong cơ thể.
Đừng nói.
Mùi vị cũng rất không tệ, ăn rất ngon. Từ Huyền đánh giá một phen.
Công đức còn dư lại, đại khái tương đương với tu vi trên dưới 200 năm. Dù sao hiện tại giữ lại cũng vô dụng.
Hắn dứt khoát chẳng để lại một tí gì cả, dùng toàn bộ để giục cho cây Xích Linh trưởng thành. Phong tỏa thiên đạo lại một lần nữa dãn ra một tầng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận