Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 328 - Ngôi sao Olympic cũng bị trầm cảm (1)

Tống Sở Sở nhìn người đàn ông này, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Sau một hồi suy tư, rốt cuộc Tống Sở Sở cũng nhớ ra, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tô Điền? Anh là... Tô Điền?”
“Không sai, là tôi.”
Người đàn ông đô con cười khổ, tháo kính râm xuống, để lộ một khuôn mặt bình thường không có gì lạ dưới kính râm.
Không chỉ không đẹp trai, thậm chí cằm còn hơi rộng, trông có vẻ hơi “thô lỗ”. Nhưng hầu như không một ai không biết đến khuôn mặt đã lộ rõ này.
Đây chính là người đạt được huy chương đồng nội dung chạy 100 mét ở Thế vận hội Olympic và nắm giữ kỷ lục Châu Á.
Chớ xem thường tấm huy chương đồng này. Huy chương nào thì phải nhìn vào hạng mục.
Huy chương đồng có giá trị hơn huy chương vàng rất nhiều ở hạng mục chạy 100 mét này.
Tống Sở Sở có chút kích động. Dù sao đây cũng chính là ngôi sao Olympic nổi tiếng toàn quốc đó! Có điều chỉ chốc lát sau, cô đã bình tĩnh lại không ít.
Suy cho cùng, đi theo Từ Huyền lâu như vậy, tầm nhìn cũng nâng cao kha khá. Ngay cả phú hào chục tỷ mà cô cũng gặp được vài người rồi.
Còn biết một người bị chết cháy.
So ra, ngôi sao Olympic cũng bình thường thôi mà.
Trên mặt Tô Điền lộ ra nụ cười hưng phấn: “Bác sĩ Từ, cuối cùng tôi cũng gặp được anh!”
“Tôi là fan của anh đó!”
“Mỗi lần anh livestream, tôi đều xem đủ hết!”
“Ha ha, thì ra đây đều là những lời tôi nghe từ người khác nói với mình.”
“Cuối cùng bây giờ tôi cũng có thể nói ra rồi.”
Từ Huyền vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh Tô, không vội, anh ngồi xuống trước đã.”
“Có vấn đề gì có thể nói thẳng với tôi.”
Trong mắt Từ Huyền, ngôi sao Olympic cũng chẳng khác gì người bình thường. Hắn đều đối xử như nhau.
Tô Điền cười khổ: “Bác sĩ Từ, tôi thật sự tìm tới anh để nhờ anh tư vấn tâm lý.”
“Anh có thể hiểu là trạng thái huấn luyện của tôi xảy ra vấn đề.”
“Khoảng thời gian này, thành tích tập luyện của tôi đột nhiên giảm đi rất nhiều.”
Vị bên cạnh kia chính là huấn luyện viên của Tô Điền.
Ông lên tiếng đúng lúc: “Bác sĩ Từ, Tô Điền cậu ấy còn là kiểu vô duyên vô cớ giảm sút đáng kể, tuy nhiên cũng không có bị thương gì”
“Hơn nữa, quan trọng nhất chính là tôi luôn ở bên cạnh quan sát chăm chú, một mực huấn luyện rất nghiêm túc chứ không hề chểnh mảng.”
“Nhưng mà tự dưng cứ mỗi 100 mét lại giảm đi 0.2 giây. Hơn nữa còn tiếp tục có xu hướng giảm xuống.”
“Hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì.”
“Tôi đưa cậu ấy tới rất nhiều bệnh viện làm đủ loại kiểm tra, nhưng họ đều nói với tôi rằng cậu ấy không có vấn đề gì.”
“Vả lại, ở độ tuổi hiện tại, cậu ấy vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, hoàn toàn không phải lúc thể lực và kỹ năng bị suy giảm.”
“Chỉ có thể là vấn đề về tâm lý.”
“Có điều, tôi đã làm huấn luyện viên hơn mấy chục năm, cho tới giờ vẫn chưa từng gặp qua trường hợp nào vì vấn đề tâm lý mà thành tích sa sút nhiều như vậy hết.”
“Bác sĩ Từ, anh nhất định phải giúp tôi đó, hiện giờ tôi chỉ có thể trông cậy vào anh thôi.”
Tô Điền nghe vậy cũng có chút ủ rũ. Thân là một vận động viên, thành tích giảm xuống là chuyện rất bình thường. Nhưng 99% đều do bốn loại nguyên nhân. Hoặc là vì chấn thương.
Hoặc chính là do tuổi tác đã cao, thể lực và kỹ năng sụt giảm.
Hoặc có những biến động mang tính chu kỳ. Cuối cùng là do người đó có thái độ lười nhác.
Chẳng qua, loại vô duyên vô cớ giảm sút đáng kể như Tô Điền thế này thì cực kỳ hiếm thấy.
Ở hạng mục tranh tài 100 mét này, mỗi 0.1 giây chính là một cấp bậc. 0.2 giây gần như chính là cách biệt giữa hạng nhất và hạng ba.
Cho dù là biến động mang tính chu kỳ, thì cũng chưa từng gặp qua loại biến động nào quá mức như vậy.
Cũng may lúc này không phải mùa thi đấu, nếu không, phỏng chừng tin tức này bị rò rỉ ra sẽ khiến cho cả nước xôn xao.
Tống Sở Sở lắng nghe bên cạnh, sắc mặt trở nên kỳ quái. Không ngờ vị này thế mà thật sự xem Từ Huyền như bác sĩ tâm lý nên mới chạy tới đây.
Lúc này, cô khá là nghi ngờ liệu Tô Điền có thật sự là fan của Từ Huyền hay không... Nếu là fan thật thì sẽ không làm được loại chuyện này đâu...
Từ Huyền nghe vậy thì sắc mặt có hơi vi diệu. Như thể hắn đang buồn cười.
Hắn chững chạc đàng hoàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Tô Điền lo lắng hỏi: “Bác sĩ Từ, vấn đề này của tôi có lớn không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Không lớn, bệnh trầm cảm rất nhẹ mà thôi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Tô Điền và huấn luyện viên đều im lặng.
Đã là bệnh trầm cảm rồi mà vấn đề còn chưa đủ lớn nữa hả? Thật sự cho rằng bọn họ không biết gì à.
Thứ gọi là bệnh trầm cảm trong miệng Từ Huyền này đã đưa rất nhiều bệnh hữu trên livestream đi...
Tô Điền cười khổ: “Bác sĩ Từ, anh cứ nói thẳng với tôi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận