Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 895 - Người này làm sư phụ, cái gì cũng không cần làm (1)

“Nếu như ngài muốn phơi nắng thì nói với ta một tiếng, để ta với sư phụ chuyển ngài đến dưới bóng cây.”
Tử Nam: “...”
Tảng đá: “...”
Tống Sở Sở nhướng mày, cười hà hà nói: “Không có ý kiến đúng không? Vậy ở đây đi ~”
“Bái bai sư bá nhá, nếu như ngài có chuyện gì thì kêu ta nha ha ha, tùy kêu tùy đến, hề hề.”
“Chúng ta đi thôi sư phụ ~”
Buổi tối.
Sau khi phòng cố vấn đóng cửa.
Từ Huyền trở lại núi Tiểu Cô, đi ra từ trong biệt thự và đến bên cạnh “Đại đệ tử” của mình.
Hắn mỉm cười nhìn tảng đá lớn cao chừng hơn hai mét, rồi vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên trên tảng đá.
Rót vô số công đức được tích góp cho đến ngày nay vào trong đó.
Một vạn năm... Hai vạn năm... Mười vạn năm...
Vù! Toàn thân tảng đá kia chấn động thật mạnh.
Một làn sóng vô hình khuếch tán ra khắp không khí xung quanh! Cả tảng đá lớn tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Năm màu sắc đỏ, vàng, lam, trắng, xanh vốn ảm đạm trên tảng đá cũng nháy mắt trở nên tươi tắn hơn, thậm chí còn tản ra ánh sáng yếu ớt...
Đì đùng!
Một tiếng sấm kịch liệt vang lên! Đồng thời cuồng phong gào thét xung quanh!
Bầu trời khắp trăm dặm cũng đã bị mây đen che đậy.
Khi không có sấm sét vang dội thì trở nên đen kịt một màu, không hề có một vì sao sáng nào hết! Có sấm sét xuất hiện, trong nháy mắt lại sáng hơn cả ban ngày!
Cứ vụt sáng vụt sáng như vậy!
Toàn bộ núi Tiểu Cô tức khắc giống như là trên biển lớn mưa gió bập bùng! Như có dị bảo tuyệt thế xuất thế! Hoặc như là đại ma diệt thế hiện thân!
Khiến thiên đạo cứ như bị đâm ra một lỗ thủng thật lớn, tức giận không gì sánh được!
Mức độ kịch liệt ấy so với khi Chu Yếm lộ ra chân thân hung thú thượng cổ lúc trước còn phải ghê gớm hơn không chỉ gấp mười lần!
“Vờ lờ!”
Trong biệt thự.
Tử Nam và Tiểu Si cũng nhìn thấy chuyện phát sinh bên ngoài.
Hai người bọn họ một người là xác ướp cổ nghìn năm, một người là Quỷ Đế, trời sinh có chút sợ lôi điện.
Huống hồ cái thứ thiên lôi kia càng khắc chế gắt gao hai người các cô! Quả thực là vừa thấy là lạnh run!
“Vãi thật, sư phụ đang làm gì thế?”
Tiểu Si vừa hưng phấn vừa sợ hãi: “Tỷ nói xem đại sư huynh của hai chúng ta rốt cuộc là thứ gì thế?”
Tử Nam lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Ta không biết.”
Tiểu Si nhìn cô đầy cạn lời: “Sao tỷ cái gì cũng không biết thế.”
“Nếu không hay là sau này dứt khoát để ta làm sư tỷ luôn đi?”
Cô giang tay ôm lấy vai của Tử Nam, cười hì hì nói: “Nếu tỷ nguyện ý làm sư muội thì sau này giúp ta làm bài tập. Ta tới bảo kê tỷ.”
Tử Nam lắc đầu liên tục: “Vậy thì không được, sư phụ sẽ không vui đâu.”
Đì đùng!
Lại là một cột thiên lôi đánh xuống, thu hút sự chú ý của hai cô ra bên ngoài.
Từ Huyền không thèm để ý đến biến hóa xung quanh một chút nào. Chỉ là dùng linh lực Luyện Thần Hoàn Hư đại viên mãn bao phủ núi Tiểu Cô, mặt không thay đổi tiếp tục rót công đức vào.
Mười lăm vạn năm... hai mươi vạn năm...
Ánh sáng năm màu trên tảng đá cũng càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt. Sau khi đạt đến một cực hạn thì ánh sáng trái lại dần dần tan biến.
Ngoại trừ màu sắc hơi tươi tắn hơn ban đầu một chút ra thì nó không có bất kỳ dị thường nào, trở nên hết sức “khiêm tốn”.
Mà phản ứng của thiên đạo trở nên càng thêm kịch liệt! Mỗi một cột thiên lôi màu tím dường như có thể đánh hư không đến mức nát bấy!
Lúc này, thiên lôi cũng đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát. Chỉ là cảm giác áp bách kinh khủng xung quanh vẫn chưa tan đi.
Trên bầu trời của núi Tiểu Cô kiếp vân cũng càng ngày càng đen, càng ngày càng nặng.
Cảm giác hít thở không thông trong không khí càng ngày càng mãnh liệt, giống như đang ấp ủ điều gì đó...
Tóc của Tử Nam và Tiểu Si đều bị hiệu ứng tĩnh điện ảnh hưởng, từng sợi dựng đứng lên.
Tiểu Si biến sắc:
“Vãi thật, im lặng lâu như thế, vừa nhìn là biết chuẩn bị thả đại chiêu rồi!”
“Có khi sư phụ gặp nguy hiểm mất!”
Bên ngoài biệt thự.
Từ Huyền ngẩng đầu lên, cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm ấy. Hắn cười khẽ, trước khi nguy hiểm ấy đến đã mang theo cả tảng đá, thân hình biến mất trong nháy mắt!
Hình như kiếp vân trên bầu trời cũng ‘đứng hình’.
Sau khi không tìm thấy mục tiêu đâu, kiếp vân đen nhánh dần dần tản đi...
Dần dần lộ ra bầu trời màu xanh đậm, cùng với vì sao chợt lóe chợt lóe.
Tử Nam và Tiểu Si đều sửng sốt.
Tại sao sư phụ và “đại sư huynh” đều biến mất rồi?
Ngay sau đó, trong đầu Tiểu Si chợt lóe lên linh quang, nhanh chóng lôi kéo Tử Nam đi tới dưới chân núi, đi qua truyền tống trận bên dưới chân núi tiến vào trong Quỷ thành.
Quả nhiên họ nhìn thấy Từ Huyền và “đại sư huynh” đang ở trong đó.
“Sư phụ!”
Hai tiểu loli chạy tới.
Tử Nam hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, vừa nãy người làm gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận