Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 230 - Mời anh đi ra ngoài, anh là đồ fans giả (1)

"Vốn tôi thấy cô ấy quá đáng thương, muốn cho mượn thêm chút. Nhưng vừa vặn một ngày trước mua quản lý tài sản, không lấy ra được..."
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều “chậc chậc” kêu lạ.
"Thì ra là vậy, xem bói không trả tiền sẽ thảm, xem bệnh không trả tiền cũng sẽ thảm. Cho nên xem bệnh = xem bói?"
"Khiêm tốn chút đi, bọn tôi không dám nói, cũng không dám hỏi."
"Hì hì, bác sĩ Từ, anh đã bị tôi nhìn thấu rồi! Đã đến lúc này rồi, còn giả vờ là bác sĩ gì nữa!"
"Lầu trên kiêu ngạo như vậy, không sợ lần sau bị trúng thưởng à?"
"Bây giờ tôi rất tò mò, mấy người lấy tiền đến gây chuyện có tâm trạng gì?"
Lúc này, đám thuỷ quân ẩn giấu trong phòng live cũng không dám ăn nói lung tung. Hiện tại phòng làm việc của không ít thủy quân cũng có chút luống cuống.
Hình như streamer này có chút tà môn… Trong phòng làm việc xa hoa.
Lưu Kiện Hùng đã thay bộ áo quần bị nước sôi làm ướt nhẹp trên người.
Ông ta vừa xem điện thoại, vừa để bác sĩ xử lý vết bỏng. Lúc này, ông ta cũng chau mày.
Trong lòng cảm giác có chút không ổn. Từ Huyền này quả thực rất tà môn! Nhưng hiện tại rút tay lại cũng đã muộn rồi.
Huống hồ, nếu đã đắc tội, vậy thì càng có bản lĩnh, càng muốn giết chết khi đối phương nhỏ yếu! Lúc này, bác sĩ riêng của ông ta có giọng điệu cung kính: "Tổng giám đốc Lưu, đã xử lý xong rồi."
"Ừm! Ông đi trước đi."
Lưu Kiện Hùng gật đầu, rồi để bác sĩ riêng rời đi. Sau đó bảo thư ký mang cho mình bộ áo quần khác để thay. Đúng ngay lúc này.
Một âm thanh kim loại giòn tan vang lên. Khiến Lưu Kiện Hùng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đèn chùm trên trần nhà của phòng làm việc đột nhiên rơi xuống!
Ông ta không kịp tránh né, một chân vừa hay bị đèn chùm nặng trăm cân đè lên!
"A! !!"
Lưu Kiện Hùng cảm giác được cơn đau kịch liệt sâu tận xương tủy, trong cổ họng phát ra tiếng gào rú. Người bên ngoài nghe thấy âm thanh này thì vội vàng tiến vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức đổi sắc mặt.
"Người đâu tới mau, chủ tịch xảy ra chuyện rồi!"
Đợi đến khi mấy nhân viên đưa ông ta ra ngoài.
Thì một chân của Lưu Kiện Hùng đã hiện lên góc độ không bình thường.
Nếu có bác sĩ khoa chỉnh hình xem xét đối chiếu, thì sẽ phát hiện dường như hoàn toàn giống với vị trí bị gãy của [Gió Thu Lá Rụng]...
Bên trong phòng live.
Từ Huyền gõ bàn, tiếng huyên náo của khán giả xem live dừng lại.
"Hiện tại kết nối với khán giả xem live tiếp theo nào... ID là…"
" [S] 323]."
Lần này, hiếm khi kết nối mà không nối máy ngay được.
Đợi một lúc lâu, mới có một người đàn ông mặc T-shirt (áo phông không cổ), dáng người hơi mập, xuất hiện bên trong video kết nối. Bối cảnh phía sau anh ta rõ ràng là bên trong văn phòng ở cao ốc.
[S] 323] hiện lên thì đã lộ ra nụ cười nhiệt tình, khách sáo nói: "Chào anh, bác sĩ Từ, tôi là fan của anh!"
Thái độ của anh ta cũng khiến cho rất nhiều khán giả xem live trong phòng live có ấn tượng tốt.
Khán giả xem live kết nối này cuối cùng cũng xem là không có thái độ ác liệt như người trước đó. Từ Huyền cười nhạt: "Ồ? Là fan của tôi?"
"Vậy tại sao hậu đài của tôi lại hiện là anh vừa mới theo dõi tôi?"
[S] 323] lập tức ngây ra.
Anh ta cười gượng hai tiếng: "Chậc, chính là vừa nãy tôi xem livestream của anh, mới quyết định trở thành của fan của anh."
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều cười nứt ra.
"Ha ha, lộ chân tướng rồi đúng không? Mời anh đi ra ngoài, anh là đồ fans giả!"
"Bệnh hữu: Tôi chỉ là khách sáo đôi chút, ai ngờ là anh tưởng thật..."
Rất nhiều khán giả xem live cũng cho rằng người này muốn thể hiện chút hữu nghị, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Giọng điệu của Từ Huyền thản nhiên nói: "Bệnh hữu, anh gặp phải vấn đề gì, cứ nói thẳng đi."
Giọng điệu của [S] 323] cẩn thận nói: "Tôi nghe bạn bè nói bác sĩ Từ nhìn người rất chính xác, tôi cũng muốn thử nghiệm đôi chút. Được chứ?"
Từ Huyền cười như không cười nhìn lấy anh ta: "Đương nhiên là được rồi."
"Anh xuất thân từ gia đình đơn thân."
"Bởi vì khi còn bé điều kiện gia đình không tốt, sau khi mẹ sinh ra anh thì bỏ chạy với người đàn ông khác. Một mực không trở về."
"Từ một gia đình nhỏ có hoàn cảnh bình thường, không tốt cũng không xấu."
"Thành tích học tập cũng là bình thường, thi đậu vào một trường đại học hạng ba."
"Sau đó sau khi tốt nghiệp đại học, không tìm được việc làm, vì vậy phải đi làm nhân viên giao hàng, chuyển phát nhanh."
"Công việc này kiếm được quá ít tiền. Vì vậy đổi thành công việc như hiện giờ."
[S] 323] nghe xong thì trong lòng run lên.
Cảm giác nghe thấy người xa lạ không quen biết nói ra thông tin của mình một cách rõ ràng. Thật sự là có chút khủng bố.
Trong lòng anh ta có chút hối hận, muốn bỏ cuộc nửa đường.
Chỉ là nghĩ đến hậu quả, trong lòng anh ta cũng khẽ run rẩy. Người đó cũng là người mà anh ta không chọc nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận