Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1032 - Đây không phải đồ của tuần trước mà là từ thời Tây Chu! (2)

[Trung Niên Văn Nghệ] để lộ vẻ mặt phiền muộn.
Nhưng ngoài miệng lại nhẹ nhàng đáp: “Sao có thể thế được!”
“Tôi vốn không học thức, không biết mình phạm pháp.”
“Hiện tại đã biết, đi vào cải tạo và chịu trừng phạt là đáng mà...”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh không cần phải nói những lời này cho tôi nghe.”
“Nói thật cho anh biết.”
“Nếu anh không kết nối, không lâu sau, anh sẽ tiếp tục mua thêm vài món đồ cổ “hàng thật” nữa.”
“Đó cũng là đồ bồi táng bị đào lên từ lòng đất.”
“Trong đó có một vật bồi táng chứa xạ khuẩn.”
“Sau khi anh đem mấy thứ đó về nhà, người thân của anh sẽ bắt đầu ho khan, phát sốt.”
“Cuối cùng, hai người thân không chữa trị kịp thời, cuối cùng tử vong!”
“Một món khác cũng là văn vật quý giá.”
“Sau khi vị khách được anh mời về nhà bàn chuyện làm ăn trông thấy nó sẽ báo cảnh sát ngay.”
“Đến lúc đó, anh chỉ có thể đi đạp máy may năm năm trở lên!”
“Lúc trở ra, công ty đã bị vợ anh kinh doanh đến dẹp tiệm, còn mắc nợ bên ngoài không ít tiền.”
“Khi đó, anh vừa không có tiền, tuổi tác đã lớn, ngay cả công việc cũng không dễ tìm.”
“Anh có thể thử tưởng tượng cảnh tượng kia trong đầu một chút...”
[Trung Niên Văn Nghệ] nghe Từ Huyền nói vậy, lập tức bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
So với loại kết cục Từ Huyền nói, hiện giờ chỉ đi đạp máy may một năm, trở ra công ty vẫn còn, như vậy đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
“Cảm ơn bác sĩ Từ, cảm ơn bác sĩ Từ!”
Lần này, [Trung Niên Văn Nghệ] đã chân thành hơn. Còn thuận tay thưởng 100 tên lửa siêu cấp.
Lúc đầu, rất nhiều khán giả trong phòng live còn cảm thấy lần này Từ Huyền nói hơi quá.
Chung quy, [Trung Niên Văn Nghệ] phạm pháp thì phạm pháp, nhưng cũng là sai lầm ngoài ý muốn. Do “không có học thức” dẫn đến bi kịch.
Với bản lĩnh của bác sĩ Từ, hắn hoàn toàn có thể dự liệu từ sớm.
Chỉ cần trước đó nhắc nhở nhẹ [Văn nghệ thanh niên] là ông có thể tránh khỏi bi kịch đi đạp máy may. Cớ gì phải cố ý đưa người đi bóc lịch làm chi...
Nhưng sau khi nghe Từ Huyền nói xong, vô số khán giả xem live mới hiểu được. Bác sĩ Từ gần như đã cứu một mạng của bệnh hữu này...
Sau khi [Trung Niên Văn Nghệ] ngắt kết nối. Từ Huyền nói: “Hiện tại kết nối với vị bệnh hữu kế tiếp.”
“ID là [Người Đập Nát Bug].”
Sau khi kết nối thành công.
Một người đàn ông mặc áo sơmi kẻ sọc và quần jean, đeo mắt kính gọng đen xuất hiện trong màn hình.
“Chào cậu, bác sĩ Từ.”
[Người Đập Nát Bug] đẩy kính mắt, tươi cười rạng rỡ: “Tôi xem livestream của cậu lâu rồi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Bệnh hữu, anh muốn hỏi thẳng vào vấn đề, hay là xem quá khứ?”
[Người Đập Nát Bug] không chút do dự đáp: “Vậy tôi chắc chắn phải hưởng thụ suất ăn dành cho fan rồi.”
Anh ta cười lớn: “Tôi không có gì phải xấu hổ cả.”
Từ Huyền khẽ gật đầu nói: “Vị bệnh hữu này xuất thân từ gia đình bình thường.”
“Cha anh là tài xế taxi, mẹ là nhân viên bán hàng trong siêu thị.”
“Khi còn nhỏ, bệnh hữu cực kỳ nghịch ngợm, thường xuyên ra vào các khu trò chơi.”
“Mãi đến lúc cha mẹ anh mua máy tính về nhà, anh mới không chạy ra ngoài nữa.”
“Anh chơi thẳng trong nhà!”
“Bởi vì anh say mê máy tính không thể tự kiềm chế nên không hề học hành nghiêm túc.”
“May mà vị bệnh hữu này rất thông minh nên thành tích không tệ lắm.”
“Lúc anh học lớp mười hai, năm cuối cùng anh hoàn toàn thay đổi, bắt đầu cố gắng học tập.”
“Thành tích cũng tăng lên nhanh chóng! Từ thành tích tuyển sinh đại học đợt ba tăng vọt lên rất nhiều, cuối cùng thi đậu vào trường đại học nằm trong top 10 cả nước!”
“Hiện giờ anh đang đảm nhiệm vị trí lập trình viên chính cho một tổ dự án trong công ty chuyên về Internet.”
“Lương một năm khoảng 50 vạn.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live đều ghen tị.
Đây là một thanh niên đến từ thị trấn nhỏ thành công trở mình nhờ vào thi cử.
“Tuyệt vời! Năm đó tôi cũng chìm đắm trong game gủng, không thể tự kiềm chế, nhưng sao cuối cùng lại không thi đậu đại học nhở... [Che mặt.jpg].”
“Thế này cũng trâu bò ghê, ký sự về học sinh nghèo đổi đời!”
“Lương một năm 50 vạn lận đó! Ghen tị đến nỗi nước mắt chảy ra từ khóe miệng luôn. [Khóc lớn.jpg]”
“Chỉ có thể nói khoảng cách giữa người với người còn lớn hơn khi so với chó nữa!”
[Người Đập Nát Bug] cảm khái: “Tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn.”
“Không phải tôi lợi hại đâu, chỉ có thể nói tôi đi theo xu hướng của thời đại.”
“Internet quả thật đã sáng tạo ra một nhóm người.”
“Tiền lương một năm của tôi bằng với số tiền cha mẹ tôi dành dụm cả đời...”
[Người Đập Nát Bug] nói đến đây lại lắc đầu: “Nhưng mọi người chớ cảm thấy tôi sung sướng.”
“Bạn cầm bao nhiêu tiền thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm.”
“Bây giờ, ngày nào tôi cũng mệt như chó.”
“Trên cơ bản, mỗi ngày tôi đều phải tăng ca đến sau 12 giờ đêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận