Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 199 - Trước hết đừng tính tới chuyện cha cậu có còn là cha cậu hay không, nói coi yêu cầu của cậu có đạt được chưa đã

“Vờ lờ! Đây đây đây đây...... Dữ vậy luôn?”
“Mẹ của con ơi, hóa ra đại lão cũng có thể chịu oan khuất lớn như vậy…… Tháng trước tôi mới bị cắm sừng, hôm nay thấy cảnh này, tâm lý tôi đã được cân bằng ngay trong phút chốc rồi.”
“Đau lòng thay bệnh hữu lầu trên......”
“Cười chớt tôi, vừa rồi con hàng này còn phách lối, ương ngạnh như vậy, giờ phút này vẫn còn ngáo ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra nữa kìa!”
“Cảm ơn bác sĩ Từ, lần đầu tiên nhờ có tri thức mà tôi cảm thấy vượt trội hơn cả phú nhị đại vậy luôn á.”
Vẫn có không ít học sinh khối văn và học sinh dốt điên cuồng phát màn đạn: “Nhóm bệnh hữu giải thích cho tôi với, tôi không có học cái này!”
Lúc này, [Một Đao Chém Rồng] đã hoàn toàn ngơ ngác.
Nhìn nhóm giang cư mận bỗng dưng bắt đầu không chút kiêng kỵ cười nhạo mình trên màn hình livestream. Không hiểu sao lòng cậu ta có loại cảm giác không ổn lắm.
Cậu ta tùy tiện kéo một nam sinh đeo kính trong lớp qua hỏi: “Ê, tôi hỏi cậu này, rốt cuộc hồi nãy bọn họ nói vậy là có ý gì?”
“Nói rõ cho tôi coi!”
Nam sinh này là học sinh cấp ba của trường trọng điểm sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, đương nhiên là hiểu.
Cậu giơ tay đẩy kính theo thói quen, không chút do dự nói: “Đáp án của đề bài rất rõ rồi mà.”
“Cả cha và mẹ cậu đều có mắt một mí, chỉ mình cậu có mắt hai mí.”
“Mà mắt hai mí lại là biểu hiện của gen trội.”
“Đáp án chỉ có một, chắc chắn cậu không phải con ruột của họ!”
Sau khi câu cuối cùng này vang lên.
Sắc mặt [Một Đao Chém Rồng] lập tức tái nhợt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được!”
“Tụi mày đang gạt tao!”
Lớp học của cậu ta lập tức trở nên im phăng phắc.
Một lúc sau, vô số học sinh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Không ít học sinh nhìn về phía [Một Đao Chém Rồng] với ánh mắt khoái chí. Bình thường thằng nhãi này quen thói phách lối trong lớp.
Cho dù là nam sinh hay nữ sinh, số người từng bị cậu ta khi dễ quá nhiều. Bây giờ trông thấy dáng vẻ này của cậu ta, không ít người đều mừng thầm trong lòng.
Thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra, dùng tiền tiêu vặt khen thưởng cho bác sĩ Từ một phen.
Màn đạn trong phòng live hiện lên như bông tuyết. Suýt nữa đã hoàn toàn che kín cả màn hình.
“Quào, chính miệng con trai tôi nói với tôi rằng nó không phải con trai ruột của tôi, ngẫm lại cảnh tượng này, quả là quá kích thích~”
“Đứa nhỏ ngốc này, cậu nói coi cha cậu còn đang họp mà, sao phải cho người chạy tới đây làm gì, há chẳng phải muốn nhanh chóng kéo cậu đi làm giám định cha con đấy à!”
“Ha ha ha ha”
“Kết cục này đúng là khiến cho người ta xem đến thể xác và tinh thần đều sảng khoái dễ chịu! Mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người đều giãn ra nha!”
“Hèn gì vừa rồi bác sĩ Từ muốn thu phí tư vấn của cậu ta sớm, hóa ra là sợ chút nữa sẽ không thu được, bác sĩ Từ thông minh quá đi!
[Cười khóc.jpg]”
“Mới nãy tôi còn đang tức giận tại sao bác sĩ Từ không tiếp tục nói ra chân tướng vụ bạn nữ mất tích kia, bây giờ mới hiểu được, vẫn là bác sĩ Từ cao hơn một bậc mà!”
“Đợt sóng này có thể gọi là rút củi dưới đáy nồi đó!”
Bọn họ càng nói thì sắc mặt của [Một Đao Chém Rồng] càng thêm sợ hãi tới mức trắng bệch.
“Anh trai nổi tiếng trên mạng, bác sĩ Từ! Từ đại ca ơi, lúc nãy là em không đúng, em không nên nói với anh kiểu đó!”
“Anh giúp em một chút đi mà! Em biết anh có thể giúp em mà!”
“Em sẽ cảm tạ anh! Anh muốn gì em cũng cho anh hết!”
Từ Huyền vậy mà lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Không phải tôi đã giúp cậu thực hiện yêu cầu lúc nãy của cậu rồi đấy à?”
“Cậu xem, từ nay về sau, cha cậu sẽ không ép cậu học nữa.”
“Cậu muốn làm gì, ông ta cũng sẽ không cấm cản cậu.”
Vô số khán giả xem live trong phòng live lại lần nữa cười vang.
“Đừng quản chuyện sau này cha cậu có còn là cha cậu hay không, bây giờ coi coi ông ta có còn muốn quản cậu không nữa đi kìa!
[Buồn cười.jpg]”
“Thẳng thừng giải quyết vấn đề giáo dục con trẻ từ gốc rễ, bác sĩ Từ quá biết cách giáo dục!”
“Bác sĩ Từ, lúc đầu em rất thích anh...... Giờ lại càng thích hơn.”
Trên mặt [Một Đao Chém Rồng] lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Cậu ta hít sâu một hơi rồi cười giễu, nói: “Bỏ đá xuống giếng đúng không? Được! Chả nhằm nhò gì hết.”
“Chờ tôi không sao rồi, hai chúng ta lại từ từ chơi.”
Từ Huyền lạnh lùng nói: “E rằng cậu không có cơ hội này.”
“Chẳng lẽ cậu quên cô gái cậu đã giết vào mấy tháng trước rồi à.”
“Đừng nói dối rằng không phải do cậu làm, vô nghĩa thôi.”
“Nếu không nhờ chồng của mẹ cậu huy động sức ảnh hưởng, cậu vẫn cho rằng đến tận bây giờ cũng không ai tra ra được à?”
“Tôi có thể nói cho cậu biết kết cục của cậu ngay bây giờ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận