Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 292 - Sắp kiếm mấy chục vạn tiền của không chính đáng nên lo âu à?

“Vậy sẽ đem lại phiền phức cho mối quan hệ của vợ chồng anh.”
[Làm Đàn Ông Thật Khó] giật mình, nói: “Bác sĩ Từ, đợi một khoảng thời gian tôi sẽ lấy xuống.”
“Nhưng những lúc tôi cãi nhau với vợ thì lại mang theo bên người mấy ngày, nếu không cãi nhau nữa mới bỏ ra có được không?”
Tuy ông ta không thiếu tiền, nhưng cũng không phải những vị phú hào chân chính kia.
Chi một vạn tệ ra mua thuốc, dùng một lần xong xé bỏ ngay vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều tí tởn.
“Hay nhở, anh đúng là biết cách dùng thuốc quá ha.”
“Chết cười, còn có thao tác cợt nhả như vậy luôn á hả?”
“Bây giờ tôi đã hiểu ra một việc, rốt cuộc con anh học theo ai rồi......”
Từ Huyền cũng khá là buồn cười, hắn lắc đầu nói: “Người khác có thể dùng như thế, nhưng anh thì không.”
[Làm Đàn Ông Thật Khó] khẽ giật mình: “Sao tôi lại không dùng được?”
Từ Huyền ý vị thâm trường nói: “Hiện giờ tuổi tác con anh không còn nhỏ nữa.”
“Anh không sợ cậu bé lại giẫm lên vết xe đổ, tìm ra được đồ vật anh cất giấu.”
“Để rồi một năm sau anh được lên chức ông nội à?”
Một mảnh màn đạn “ha ha” lập tức quét qua màn hình.
“Bệnh hữu, chẳng lẽ anh quên thành tích cũ của con anh rồi hả! Ngẫm lại mấy cái áo mưa kia xem!”
“Con trai người khác thì tôi không dám nói, chứ đứa nhỏ nhà bệnh hữu này tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy nha, ha ha~”
[Làm Đàn Ông Thật Khó] cũng dở khóc dở cười.
Ông ta gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”
“Vậy sử dụng xong tôi sẽ xé bỏ ngay.”
“Chắc chắn không để nó có cơ hội ra ngoài làm hại nữ sinh!”
Nói đến đây, [Làm Đàn Ông Thật Khó] bày ra vẻ mặt hung ác: “Thằng ranh con này hố cha nó thảm như vậy, tuổi còn nhỏ mà muốn tìm bạn gái à? Có mà nằm mơ!”
“Cảm ơn bác sĩ Từ, lát nữa kết bạn wechat với tôi nhé.”
Từ Huyền gật đầu rồi ngắt kết nối.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều rất vui vẻ.
“Bác sĩ Từ ơi bác sĩ Từ, ngày mai con trai của vị bệnh hữu vừa nãy còn có thể sống sót tới trường học được không?”
“Sao tôi cảm thấy lời nói sau cùng của bệnh hữu này ít nhiều gì cũng có chút ân oán cá nhân bên trong á......”
“Cục diện cha con này~”
“Chết cười, thay nhau xé dù đấy phỏng?”
Từ Huyền cũng không khỏi bật cười.
“Được rồi, giờ chúng ta kết nối với vị khán giả xem live kế tiếp.”
“ID là [Bình An Là Phúc].”
Số đông khán giả xem live trong phòng live không nhịn được phì cười. ID này là điển hình mà những người ở độ tuổi trung niên thường dùng.
Quả nhiên.
Sau khi kết nối, một bác gái gần năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp xuất hiện trong màn hình.
[Bình An Là Phúc] cười hề hề lên tiếng chào hỏi Từ Huyền: “Bác sĩ Từ.”
“Tôi chỉ ngẫu nhiên rút thưởng đại thôi, không ngờ tôi thế mà trúng thật.”
Đông đảo khán giả xem live nhao nhao trêu chọc.
“Bác gái à, bác đã bị rút trúng rồi mà còn dám bình tĩnh như vậy.”
“Tốt xấu gì cũng phải giả vờ căng thẳng một chút, cho streamer tí thể diện với chứ~”
[Bình An Là Phúc] vui tươi hớn hở nói: “Ầy, không sau đâu. Tôi biết tại sao tôi bị rút trúng mà.”
“Chủ yếu là tôi lớn tuổi, trí nhớ không tốt lắm.”
“Trong thẻ của tôi có tám ngàn tệ, nhưng không nhớ nổi đã dùng vào việc gì.”
“Cho nên mới tìm bác sĩ Từ hỏi một chút.”
Khán giả xem live bắt đầu chọc ghẹo.
“Ồ quao, vì tìm tám ngàn tệ mà bỏ ra hai ngàn tệ đến hỏi bác sĩ Từ, chuyện này không hợp lẽ thường chút nào!”
“Bác gái, đoán chừng tiền này của bác đi tong rồi! Với lại hiện giờ không chỉ tổn thất tám ngàn, có khi còn tốn tới một vạn lận!”
[Bình An Là Phúc] cười tủm tỉm lắc đầu: “Các bệnh hữu, mọi người nói vậy là không đúng rồi.”
“Tôi đã tìm khắp mọi nơi những cũng không thấy tiền đâu hết.”
“Nếu tôi không tới hỏi, tám ngàn kia cũng mất rồi.”
“Hỏi một chút, tiêu hết hai ngàn, ít nhất còn có thể lấy lại được sáu ngàn.”
“Hơn nữa còn có thể trò chuyện với bác sĩ Từ một chút nữa.”
“Mọi người chớ thấy tôi lớn tuổi, chứ tôi cũng là fans của bác sĩ Từ đó~”
“Lúc tôi còn trẻ cũng biết đu idol nha~”
Khán giả xem live đều phụt cười.
Tài khoản nhỏ này thật đúng là không có bệnh tật gì.
Mà tính cách của bác gái này còn rất hài hước và sáng sủa.
Cách nói chuyện y hệt một vị trưởng bối hòa nhã dễ gần, làm cho người ta rất dễ cầm lòng không được mà sinh ra thiện cảm.
Lúc này Từ Huyền lại lên tiếng với sắc mặt nghiêm túc.
“Vị bệnh hữu này.”
“Rõ ràng bà có...... chứng lo âu!”
“Hơn nữa còn rất nghiêm trọng!”
[Bình An Là Phúc] nghe vậy thì khẽ hoảng hốt, sau đó cười khổ: “Bác sĩ Từ, ý của cậu là tôi thật sự sắp gặp phải rủi ro hả?”
“Không lẽ tiền này của tôi quả thực phải vứt bỏ luôn ư?”
“Hơn nữa còn phải mất thêm hai ngàn tệ giống như những bệnh hữu khác nói à?”
Từ Huyền chậm rãi lắc đầu.
“Bà chẳng những không bị mất tiền.”
“Vả lại còn sắp kiếm mấy chục vạn tiền của không chính đáng bay tới nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận