Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1109 - Nghi hoặc của các đạo hữu trong nhóm

Chờ đến khi người nhà và vong linh trao đổi xong rồi, người đi âm còn phải chịu trách nhiệm đưa vong linh trở về nữa. Có vẻ như khiến người ta cảm thấy hơi giống với cầu cơm.
Hơn nữa càng tương tự nhau là đi âm giống với cầu cơm, phần lớn đều là phái nữ mới có thể làm được. Hai ngành này cực kỳ ít phái nam.
Nhưng thật ra giữa đi âm và cầu cơm vẫn có sự khác biệt không nhỏ.
Bà cầu cơm chỉ cần gọi vong linh trở về là được. Có thể nói từ đầu tới đuôi đều vô cùng an toàn. Thế nhưng hạn chế cũng rất lớn, nhiều khi không tìm được quỷ hồn nên cái gì cũng hỏi không ra.
Mà bà đi âm thì lại khác.
Đi âm đi âm, nhìn từ cái tên này ta biết được rõ ràng cần hồn phách của người đi âm đích thân đi xuống cõi âm và dẫn người đến. So sánh với cầu cơm thì xác xuất thành công cực kỳ cao!
Nhưng tương tự đấy, ngộ nhỡ trong quá trình này xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hồn phách của người đi âm ở lại cõi âm, không thể trở về cơ thể, vậy thì triệt để tèo đời...
Kết cục tốt nhất là trở thành người thực vật, não tử vong.
Phần lớn đều là vài ngày sau, cơ thể chết bất đắc kỳ tử...
Muốn làm ngành nghề này lâu dài, một là phải tạo mối quan hệ tối với quỷ sai phía dưới, hai là có thể chất đặc biệt.
Thế cho nên, cho tới bây giờ mạch này khó có thể phát triển lớn mạnh được. Bà Vương này chính là tộc trưởng của một gia tộc đi âm.
Có người nói tổ tiên năm đó là đại quỷ sai của cõi âm!
[Người Đi âm Bà Vương] bất đắc dĩ nói: “Mọi người đừng trêu chọc bà già đây nữa, tôi đang nói nghiêm túc đấy.”
Một vị đạo hữu hỏi: “Vương đạo hữu, rốt cuộc thì bà gặp quỷ gì thế?”
[Người Đi âm Bà Vương] phỏng chừng đã sớm không nhịn nổi, một phát gửi suốt cả một đoạn dài.
“Gần đây mấy tiểu bối trong nhà đều đi âm thất bại.”
“Cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà nhiều lần xuống đó đều không tìm được người.”
“Kỳ lạ nhất là....”
“Tôi cảm thấy hình như đến cả vong linh phía dưới cũng càng ngày càng ít...”
“Gần đây mọi người có phát hiện bên dưới có điều gì dị thường không?”
Đạo hữu khác đều lắc đầu bày tỏ không biết. Dù sao bọn họ chỉ là tu sĩ thôi.
Sự hiểu biết về phương diện này còn không bằng người đi âm chuyên nghiệp là bà Vương đây.
“Vương đạo hữu, bà cũng không cần phải lo lắng quá đâu, đây có thể là tác dụng phụ của việc linh khí khôi phục.”
“Đúng thế, hiện giờ tiên đạo không hiện, rất nhiều truyền thừa đều tiêu tán. Có lẽ chỉ có này đại năng thượng cổ mới có thể biết được bí mật thế giới này đi... [thở dài.jpg]”
“Vương đạo hữu, tôi khuyên bà đừng xoắn xuýt nữa, cho dù biết nguyên nhân rồi thì bà có thể làm gì được chứ?”
[Người Đi âm Bà Vương] cũng bất đắc dĩ thở dài.
Bà cũng biết các đạo hữu trong nhóm nói không sai.
Có điều vấn đề là mạch đi âm của bà đã lưu truyền hơn một nghìn năm rồi. Cũng không thể nói đứt là đứt được...
Bỗng nhiên bà Vương nghĩ đến một thành viên ở trong nhóm, một dòng suy nghĩ không khỏi lướt qua. Bà ấn vào avatar của Từ Huyền và gửi một tin nhắn riêng.
“Từ đạo hữu.”
“Lão thân gặp phải phiền phức, không biết đạo hữu có cách giải quyết nào không.”
“Chỉ cần hơi đề điểm vài câu là được...”
“Coi như lão thân nợ đạo hữu một ân tình, sau này nếu như đạo hữu có yêu cầu, lão thân nguyện ý phụng mệnh.”
[Người Đi âm Bà Vương] nói rồi trực tiếp chuyển qua cho Từ Huyền hai vạn. Phần ghi chú còn viết là “Phí cố vấn”.
Từ Huyền cũng lắc đầu cười.
Vị đạo hữu này vừa nhìn là biết hay coi livestream của hắn để giải trí này. Hắn tiện tay trả lời vài câu rồi đặt điện thoại di động qua một bên.
Trước màn hình điện thoại di động.
[Người Đi âm Bà Vương] nhìn tin tức Từ Huyền trả lời bà, vẻ mặt ngớ ra.
Địa phủ... chuyển chỗ ư?
Đây là có ý gì?
Cái thứ đấy mà cũng chuyển chỗ được à?
Trong phòng cố vấn.
Từ Huyền đặt điện thoại di động xuống.
Những người tu luyện trong nước đã có ít phát hiện về việc hắn ‘dọn sạch’ địa phủ rồi.
Cho dù hắn không nói, qua một khoảng thời gian nữa kiểu gì cũng biết chân tướng mà thôi.
Có điều Từ Huyền không quan tâm chuyện này cho lắm.
“Bác sĩ Từ có ở đây không?”
Lúc này bên ngoài phòng cố vấn có khách hàng tiến đến.
Người tới là một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi. Cậu mang kính mắt, người mặc bộ đồ Tây vừa vặn. Chỉ là trông vẻ mặt của thanh niên này hình như có hơi ngượng ngập.
Từ Huyền mỉm cười bắt chuyện: “Mời ngồi.”
“Nói ra vấn đề của cậu đi.”
Thanh niên đeo kính này có vẻ hơi ngượng ngùng.
Kể từ lúc ngồi xuống cứ lề mề xấu hổ.
Từ Huyền lại hỏi một lần nữa, cậu mới ấp a ấp úng, vô cùng ngượng nghịu mở miệng.
“Bác sĩ Từ, hình như tôi đã phải lòng một cô gái.”
“Thế nhưng tôi không biết nên nói với cô ấy như thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận