Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 586 - Vãi, thậm chí ngay cả sư phụ và sư thúc cũng làm không được luôn? (1)

Một triệu fans trong phòng live của Tống Sở Sở đều thiếu chút nữa cười té ghế.
“Ha ha, hiện trường lật xe cỡ lớn.”
“Quê xệ ngay tại chỗ luôn đúng không?”
“Chết cười mất, khó trách chỉ có thể làm đồ tôn của bác sĩ Từ thôi, phỏng chừng bác sĩ Từ sợ thu cô làm đệ tử sẽ phá hủy thanh danh của anh ta [cười khóc.jpg]”
Một đám khán giả xem live, vô tình nhạo báng.
Họ không hề có tí suy nghĩ giữ gìn danh dự của thần tượng một chút nào cả. Tống Sở Sở có chút bẽ mặt không nhịn được.
Cô cười gượng hai tiếng, nói với cô gái này: “Tôi biết cô rất gấp, thế nhưng cô đừng vội.”
“Thế này đi, tôi mời sư phụ và sư thúc của tôi tới đây.”
“Bọn họ là đệ tử thân truyền của ông chủ bác sĩ Từ của tôi, thực lực còn cao hơn tôi một chút chút nữa.”
Cô gái này nghe Tống Sở Sở nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đáp ứng ngay.
Trong lòng cô vẫn còn có chút kỳ quái.
Cô cũng là fan cũ, nhưng có nghe vụ Từ Huyền thu đệ tử gì đâu.
Nhưng mà, khi cô nhìn thấy Tống Sở Sở mang hai cô gái nhỏ đi ra thì không dời mắt được. Giọng nói của cô đều có chút run: “Hai người này... là sư phụ sư thúc của cô ư?”
“Hai người bọn họ... có được không thế?”
Trên màn hình trong phòng live nhất thời xuất hiện vô số “Ha ha”. Một đám khán giả xem live đều không hiểu sao lại thấy mắc cười.
Cô gái trẻ tuổi cũng bất đắc dĩ, nhưng mà bây giờ đã đáp ứng rồi, chỉ có thể để cho hai tiểu loli này giúp cô nhìn xem.
Sau khi Tống Sở Sở miêu tả bệnh trạng.
Tử Nam chớp chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ nghi hoặc: “Chị gái này đâu có vấn đề gì đâu?”
“Thật sự không có vấn đề gì à?”
Tống Sở Sở không khỏi sửng sốt, lại chuyển ánh mắt sang nhìn sư thúc ở bên cạnh.
Hai tay Tiểu Si vẫn còn cầm điện thoại di động, ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại di động, không nhịn được nói: “Trên người chị ấy không có một chút vấn đề nào cả.”
Cô gái trẻ tuổi nhất thời nóng nảy: “Không có khả năng.”
“Hiện tại tôi còn có thể thấy đến giờ tên kia vẫn còn đi theo tôi, đang ở đó!”
Nói xong, tay cô run run chỉ vào một xó xỉnh âm u trong góc phòng cố vấn. Tống Sở Sở và Tử Nam đều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn sang.
Mà ngay cả Tiểu Si cũng dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại di động, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ. Chỉ là cho dù ba người các cô xem như thế nào thì vẫn không hề phát hiện thứ gì.
Đột nhiên, trong lòng Tống Sở Sở có chút sợ hãi.
Không phải đồ bẩn kia là thứ còn lợi hại hơn cả sư phụ và sư thúc của cô đấy chứ? Vậy thì phải là tai họa đẳng cấp gì cơ.
Không biết ông chủ có thể đối phó được không... Đúng lúc này.
Từ Huyền xuất hiện bên trong “lối đi cho nhân viên”.
“Mọi người đang làm gì đó?”
Sau khi Tống Sở Sở nghe thấy giọng nói của hắn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Một loại cảm giác an toàn không rõ tràn ngập khắp toàn thân.
Cô nhường trả chỗ ngồi lại cho ông chủ, cười khan vài tiếng: “Ông chủ, anh xem bệnh hữu này...”
Cô gái trẻ tuổi cũng nhìn Từ Huyền với một dáng vẻ tội nghiệp.
“Bác sĩ Từ, anh cứu tôi với.”
“Van cầu anh mau mau đuổi thứ kia giúp tôi đi.”
“Bây giờ tôi thật sự rất sợ, chân đều mềm luôn rồi...”
Từ Huyền nhìn thoáng qua, nhất thời dở khóc dở cười.
Hắn lắc đầu: “Cái này, thực sự tôi còn không đuổi đi được.”
Cô gái và Tống Sở Sở đều há hốc mồm.
Rất nhiều khán giả xem live bên trong phòng cũng hiếu kỳ không gì sánh được.
Lẽ nào tai hoạ này thực sự lợi hại như vậy, đến cả Từ Huyền đều bó tay chịu trói luôn à?
Cô gái trừng to mắt, vẻ mặt kinh khủng: “Bác sĩ Từ, chẳng phải là bây giờ tôi rất nguy hiểm hả?”
Từ Huyền ung dung nói: “Bây giờ cô rất nguy hiểm.”
“Cô có biết là hôm nay do cô may mắn không thế.”
“Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô chết luôn rồi!”
“Hả?”
Cô gái trẻ tuổi nhất thời lạnh run, thiếu chút nữa khóc lên: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc tôi đã chọc tới cái đồ bẩn gì vậy, thế nào lại hung ác đến thế chứ...”
Từ Huyền lắc đầu: “Cô không chọc tới cái gì cả, tôi đuổi thế nào?”
Cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu: “Vậy là chuyện gì xảy ra?”
Từ Huyền im lặng lắc đầu: “Vấn đề của cô có liên quan đến người mời cô đi ăn kìa.”
Cô gái nhìn Từ Huyền, rồi lại nhìn “vị kia” ở trong góc.
Vẻ mặt mê mang hỏi: “Bác sĩ Từ, quan hệ giữa tôi và người bạn kia của tôi rất tốt, chắc có lẽ không cố ý hại tôi đâu nhỉ?”
“Với lại cô ấy là người thường, cũng không còn bổn sự như vậy...”
Từ Huyền im lặng nhìn cô: “Cô suy nghĩ gì vậy?”
“Người bạn kia của cô còn thảm hại hơn cô nữa.”
Cô gái nhất thời khẩn trương: “Bác sĩ Từ, cô ấy làm sao vậy?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Bây giờ cô gọi điện thoại cho cô ấy là biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận