Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 356 - Mi đi nhuộm tóc màu hồng Barbie, thấy sao? (2)

Sau khi Vương Tùng rời đi, Từ Huyền lại bắt đầu lục lọi đống sắt vụn giống như lần trước.
Hắn có cảm giác. Rất nhanh, bản thân hiểu biết về phương diện luyện khí, có thể hình thành một hệ thống chỉnh thể. Nửa ngày sau.
Lại có khách cũ đến.
"Bác sĩ Từ, cháu đúng là thần y!"
Trương Đan dẫn theo con trai Đinh Hiển Sơn và con dâu đi vào phòng tư vấn.
Khách hàng cũ này của Từ Huyền cũng là vị khách offline đầu tiên của hắn, lúc này vẻ mặt tràn đầy hớn hở. Trương Đan cười ha ha nói: “Bác sĩ Từ, lần trước cháu kê đơn thuốc em bé hồ lô.”
"Mới bao lâu, con dâu của dì đã mang thai rồi!"
"Nếu như không phải bác sĩ Từ giúp con dâu dì mang thai... Vậy chắc chắn bây giờ con bé vẫn chưa thể mang thai."
"Mẹ, con xin mẹ đó, đừng nói nữa..."
"Chẳng phải chúng ta đến tìm bác sĩ Từ có chuyện chính à."
Đinh Hiển Sơn đen mặt, vội vàng ngăn cản lời nói nhảm của mẹ lại.
Lúc này Trương Đan mới lấy lại tinh thần, cười ha ha nói: "Đúng đúng, bác sĩ Từ, lần này chúng tôi tới cũng là muốn mời cháu giúp đỡ."
Từ Huyền mỉm cười: "Dì Trương, dì nói đi."
Vẻ mặt bà thần bí nói: "Bác sĩ Từ, cháu có thể xem giúp dì đứa trẻ này là con trai hay gái không?"
"Cháu yên tâm, dù là con trai hay con gái, cả nhà bọn dì đều thích."
"Chỉ là muốn có chuẩn bị tâm lý trước, nói như vậy là có thể có chuẩn bị tâm lý."
Từ Huyền nhìn thoáng qua Đinh Hiển Sơn và cái bụng của con dâu bà.
Cô ấy mới mang thai chưa lâu, lúc này cái bụng vẫn chưa có dấu hiệu nhô lên. Nếu như dựa theo siêu âm, chỉ sợ là chưa thấy rõ cái gì cả.
Ánh mắt của Từ Huyền cũng không che giấu gì cả. Sắc mặt của hắn hơi vi diệu.
Sau khi dừng lại thì hắn nhẹ nhàng mở miệng: "Vợ của anh mang thai bé gái."
Cả nhà ba người Trương Đan lộ ra vẻ tươi cười. Nhà bọn họ cũng không có tư tưởng phong kiến, không có tập tục trọng nam khinh nữ gì cả. Có con gái rất tốt.
Lúc Trương Đan đang muốn cảm ơn Từ Huyền.
Từ Huyền lại mở miệng nói: "Cũng có thể nói là bé trai."
Cả nhà ba người Trương Đan lập tức ngây ra.
Là bé gái, cũng là bé trai? Là có ý gì chứ?
Đinh Hiển Sơn giật mình, vui vẻ nói: "Bác sĩ Từ, ý anh là... vợ tôi mang thai, lẽ nào là thai long phượng?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không, chỉ có một đứa trẻ."
Câu trả lời này khiến Đinh Hiển Sơn càng hoảng sợ hơn.
Trong đầu anh ta lập tức hiện lên rất nhiều tưởng tượng đáng sợ.
Giống như đứa trẻ liền thân gì đó, loài lưỡng tính, nhiễm sắc thể dị dạng các loại, âm thanh của Đinh Hiển Sơn đều có tí run rẩy: "Bác sĩ Từ, đứa trẻ này không lẽ là sức khỏe có vấn đề gì đó chứ?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Đứa trẻ này vô cùng khỏe mạnh."
Câu trả lời này lập tức khiến cả nhà ba người ngây ra.
Cơ thể khỏe mạnh, nhưng vừa là bé trai vừa là bé gái. Còn có chuyện này à?
Một nhà ba người quay sang nhìn nhau.
Ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác. Lúc mới đầu còn rất tốt.
Đến khi Từ Huyền nói mấy câu nói đó xong, bọn họ đều bị dọa tới không hiểu ra sao.
Đinh Hiển Sơn xoắn xuýt nói: “Bác sĩ Từ, anh nói làm tôi hồ đồ cả rồi.”
“Rốt cuộc đứa nhỏ này là nam hay nữ thế?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không nói rõ được bằng một câu.”
“Anh nói là nam cũng được, bảo là nữ cũng được.”
“Chẳng qua, nếu mọi người chỉ hỏi về đặc thù thân thể.”
“Nhìn vào vẻ bề ngoài, miễn cưỡng có thể tính là bé gái.”
Cả nhà Trương Đan nghe Từ Huyền nói một câu hết sức không suông miệng này lại tiếp tục ngây ngốc. Cái gì gọi là -- Nhìn vào vẻ bề ngoài, miễn cưỡng có thể tính là bé gái?
Chuyện này còn dọa người hơn đó có được không!
Đinh Hiển Sơn bối rối hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy tôi có thể hiểu thành thế này không?”
“Vợ tôi mang thai một bé gái.”
“Nhưng tính cách lại tương đối cứng cỏi giống bé trai?”
“Thậm chí... Sau này lớn lên sẽ thích con gái đồng... đồng tính luyến ái?”
Mẹ và vợ anh ta ở bên cạnh cũng có chút xoắn xuýt.
Nếu thật như vậy thì đúng là làm người ta cảm thấy khó xử. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không đến mức không thể tiếp nhận.
Dù sao hiện nay cũng có không ít nữ sinh có cá tính tomboy.
Xã hội ngày nay còn rất bao dung, kể cả đồng tính luyến ái thì cũng có rất nhiều. Mặc kệ tính cách thế nào, bình an khoẻ mạnh là tốt rồi.
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu mọi người muốn hiểu như vậy, miễn cưỡng cũng tạm chấp nhận được.”
“Tình huống thực tế còn hơi nghiêm trọng hơn chuyện này một chút.”
“Có điều, chỉ cần trong lòng mọi người không ngại, thật ra có nuôi nấng người này như con gái cũng không quan trọng.”
Đinh Hiển Sơn cười khổ, nói: “Bác sĩ Từ, anh nói còn hơi nghiêm trọng hơn chuyện này một chút là sao?”
“Anh nói một hồi làm tôi hốt hoảng lắm đấy!”
Từ Huyền mỉm cười: “Anh có thể tạm hiểu thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận