Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 216 - Những nghi phạm này đều bị buộc tội oan

Anh ta kiên quyết lắc đầu nói: “Có thể hai người kia có vấn đề, còn những người khác tuyệt đối không thể nào!”
Từ Huyền cười nhạt: “Được, vậy tôi cho anh xem chứng cứ.”
Nói rồi, hắn lật tài liệu của một vụ án ra.
“Chờ chút, đây là hồ sơ nội bộ, không cho phép...... thôi bỏ đi.”
Lúc đầu, cảnh sát Vương muốn ngăn cản, khóe miệng co giật liên hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Từ Huyền chỉ vào ghi chép của một vụ án rồi nói: “Người này phạm tội trộm cướp đúng không?”
“Trộm điện thoại của người khác.”
“Bây giờ anh gọi vào số của người bị mất điện thoại này và hỏi thử xem vợ anh ta đã tìm được điện thoại chưa?”
Cảnh sát Vương hết sức kinh ngạc: “Vụ án này đã kết án xong xuôi rồi, nghi phạm cũng đã trả di động lại, chuyện này cũng có thể oan uổng nữa hả?
Từ Huyền thản nhiên nói: “Anh gọi thử đi rồi nói tiếp.”
Cảnh sát Vương im lặng cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua rồi bấm số của người bị mất điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ấy lên tiếng: “Xin chào, tôi là cảnh sát Vương phụ trách vụ án lần trước của anh.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của người mất điện thoại: “A, cảnh sát Vương, tôi còn đang định gọi lại cho anh đây.”
“Mấy ngày trước vợ tôi vừa tìm được điện thoại trong nhà......”
“Còn chiếc điện thoại mà các anh đưa cho tôi kia hẳn là không phải của cô ấy.”
Cảnh sát Vương hạn hán lời: “Điện thoại cũng có thể nhận sai?”
Giọng điệu của người mất điện thoại có chút xấu hổ: “Lúc đó tôi cũng không nhìn kỹ, thật sự ngại quá.”
“Đợi ngày mai tôi dành ra ít thời gian, đem di động qua chỗ các anh....”
Sau khi cúp điện thoại.
Cảnh sát Vương nhìn về phía Từ Huyền với vẻ mặt đờ đẫn: “Sao tôi lại cảm thấy người mất điện thoại này hơi có vấn đề nhỉ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tất nhiên anh ta có vấn đề.”
“Lúc người này cầm điện thoại tới tay đã biết ngay đó không phải điện thoại của mình.”
“Vậy mà anh ta cũng không nói luôn?”
Từ Huyền mỉm cười: “Điện thoại cũ của vợ anh ta hơi cũ rồi.”
“Còn chiếc điện thoại mà các anh đưa cho anh ta mới hơn nhiều.”
“Các anh đã cho rồi thì anh ta cũng không ngại lấy.”
Cảnh sát Vương: “...”
Anh ta hít sâu một hơi, tiêu hóa hết những nội dung mới nãy rồi hỏi tiếp: “Vậy chiếc điện thoại di động đưa cho anh ta là của ai?”
Từ Huyền Đạo: “Đương nhiên là...... của bản thân nghi phạm.”
Nhóm khán giả xem live trong phòng live của Tống Sở Sở đều nghe tới ngây ngẩn cả người.
“Đờ mờ, nát như vậy luôn?”
“Mịa nó, tôi thấy uất ức thay cho nghi phạm của vụ trộm điện thoại đó luôn á, quá cmn đáng thương...”
“Mặt trời chiếu rọi! Mặt trời chiếu rọi mà!”
Cảnh sát Vương cũng có một chút hoảng hốt.
“Không phải, tôi cũng không biết nữa.”
“Đúng là lúc đó nghi phạm trộm điện thoại kia tự mình thừa nhận......”
Bị những khán giả xem live này nói thế, ngay cả chính anh ta cũng cảm thấy nhóm cảnh sát của mình quá nát. Nếu như chỉ có hồ sơ này thì cũng thôi.
Nhưng, nếu thật sự có một phần ba trong số những bản án này đều là án oan, sai, giả. Vậy đoán chừng ngày mai cấp trên sẽ muốn đến điều tra ngay!
Cảnh sát Vương thật sự cuống cuồng: “Không phải chứ, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Anh xem thử những bản án trong tay anh, kể cả của những cảnh sát khác xem có điểm chung gì không?”
“Anh có phát hiện ra gần đây các anh đều kết án rất nhanh hay không.”
Đồng tử của cảnh sát Vương co rụt, anh ta lập tức giật mình.
“Nghe anh nói vậy, tôi còn thấy dường như đúng là có chuyện này.”
“Giống như đôi vợ chồng phạm tội giết người rồi giấu xác vào vách tường kia.”
“Ngay từ đầu, lúc thẩm vấn hai người họ.”
“Cả hai đều cắn chết không thừa nhận là bọn họ giết con gái mình, chỉ kiên trì nói rằng con gái mất tích.”
“Hai vợ chồng này còn hệt như đã cố ý thống nhất khẩu cung, bọn tôi không hề tìm được chỗ để đột phá.”
“Kết quả, lúc tái thẩm vấn lần hai thì họ bỗng nhiên trở nên trung thực.”
“Hỏi gì đáp nấy.”
“Hai người đều chảy nước mũi rớt nước mắt thành thật khai báo hết mọi chuyện.”
“Ban đầu, bọn tôi cũng không biết hai người bọn họ còn cùng liên quan tới một vụ án khác.”
“Vẫn là tự hai người họ chủ động khai ra.”
“Một vụ án khác gần đây cũng y hệt như thế.”
“Cho dù là ngay từ đầu không đồng ý nhận tội, về cơ bản đều chỉ cần mất một khoảng thời gian sẽ ngoan ngoãn chủ động khai sạch.”
Cảnh sát Vương nói một hồi thì từ từ nhíu mày lại.
Phảng phất như anh ta đã nắm bắt được mạch suy nghĩ nào đó.
Nhưng nếu không để ý kỹ thì suýt nữa mạch suy nghĩ này đã không thể bật ra.
Nhưng nghe anh ta nói vậy, khán giả xem live trong phòng live đều không nhịn được bắt đầu liên tưởng trong lòng.
“Chời đệch! Ban đầu không khai, bỗng một khoảng thời gian sau lại khai sạch sành sanh. Chuyện này.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận