Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 511 - Tống Sở Sở: Cứu mạng, tôi thật sự không muốn làm thiên tài tuyệt thế như vậy đâu (1)

Rõ ràng là tu luyện dựa theo những gì được viết trong đó rồi.
Cố tình cứ tu luyện ra thứ không thể nhìn thẳng được... Liên tưởng hai thứ với nhau, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Thật ra cũng không trách cô.”
“Chỉ có thể nói, đây là thiên phú của cô đi.”
Tống Sở Sở không khỏi sửng sốt: “Thiên phú của tôi á? Tôi có thiên phú gì chứ?”
Từ Huyền ung dung nói: “Cô có biết thứ gọi là linh căn không?”
“Linh căn? Cái này thì tôi biết đó ông chủ!”
Ánh mắt Tống Sở Sở nhất thời lóe sáng bling bling!
Cái thứ linh căn này, chỉ cần đọc qua một vài tiểu thuyết tu tiên là không có ai không biết. Tu sĩ có linh căn, nhất là đơn linh căn, thiên linh căn thì đều tốc độ tu luyện kinh người! Đó cũng đều là nhân vật có thiên phú dị bẩm!
Lẽ nào Tống Sở Sở cô thế mà cũng là một thiên tài tu luyện à?
“Ông chủ, lẽ nào ý của anh là... Tôi cũng có linh căn ư?”
Trái tim Tống Sở Sở đập thình thịch, kích động không thôi.
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Không sai, thể chất của cô hẳn là đơn linh căn biến dị thuộc tính thủy.”
“Cho nên chỉ cần tu luyện có liên quan đến nước đều sẽ bị ảnh hưởng cả.”
Tống Sở Sở kích động vô cùng. Mọi người nghe xem! Mọi người nghe đi!
Thế mà còn là đơn linh căn biến dị đấy!
Phàm là trong tiểu thuyết tiên hiệp, chỉ cần cho thêm hai chứ biến dị vào thì đều là sự tồn tại ngầu lòi vãi chưởng! Cái này cũng giống như chức nghiệp ẩn trong game online vậy đó, mạng nhân vật chính trời sinh đây mà!
Tống Sở Sở không nhịn được hỏi: “Ông chủ, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc tôi là linh căn biến dị gì thế?”
“Có phải là băng linh căn gì đó không? Hay là cái khác?”
Sắc mặt Từ Huyền có chút vi diệu: “Đều không phải, loại linh căn của cô không có tên.”
Tống Sở Sở sửng sốt: “Không có? Tại sao không có chứ?”
Từ Huyền lắc đầu nói: “Bởi vì của cô biến dị tương đối triệt để.”
“Hơn nữa trong lịch sử chưa bao giờ xuất hiện qua.”
“Cô hẳn là người đầu tiên có được linh căn này từ xưa đến nay.”
“Tôi chỉ có thể căn cứ vào tính chất của nó để đặt cho nó một cái tên tương đối phù hợp.”
Tống Sở Sở càng nghe càng cảm thấy quen thuộc!
Con bà nó đây không phải là đãi ngộ của nhân vật chính trong tiểu thuyết à?
Cô sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên phát hiện mình thế mà còn có loại thiên phú này đấy!
Cô hưng phấn xoa đôi bàn tay: “Ông chủ, vậy anh giúp tôi đặt tên cho linh căn này với.”
“Tên của linh căn nhất định sẽ được lưu danh thiên cổ cùng với tôi.”
Nói xong, cô cười ngu hề hề vài tiếng.
Trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng sau này mình có thể giống như những nhân vật chính ở trong tiểu thuyết, thần cản giết thần, phật chặn giết phật.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Được, thế thì tôi đặt cho cô.”
“Cái tên thích hợp nhất cho loại Thủy linh căn biến dị như của cô hẳn là... linh căn cống nước.”
Nụ cười hưng phấn trên mặt Tống Sở Sở nhất thời khựng lại.
Cô vẫn còn nghĩ là mình nghe lầm: “Từ đã ông chủ, vừa nãy hình như tôi không nghe rõ, anh có thể lặp lại lần nữa không?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Cô không nghe nhầm đâu, đúng là tôi đã nói linh căn cống nước đấy.”
Tống Sở Sở há hốc mồm: “Ơ kìa ông chủ. Anh đừng nói giỡn nhá.”
“Loại thời điểm như này, chúng ta hẳn là nên nghiêm túc một chút đúng không?”
“Cống nước là cái quỷ gì thế?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Tôi không có nói đùa.”
“Cô kết hợp với những gì đã trải qua trước đó, ngẫm nghĩ lại một chút là sẽ biết ngay.”
“Chỉ cần là thứ có liên quan đến nước, ở trên tay cô đều sẽ bị Thủy linh căn biến dị của cô vặn vẹo ô nhiễm, trở nên cực kỳ đáng sợ.”
“Không gọi linh căn cống nước thì tên là gì chứ?”
Từ Huyền ung dung nói: “Nếu như cô thích thì kêu linh căn hố rác cũng được thôi.”
Tống Sở Sở nghe đến câu nói cuối cùng, suýt chút nữa thì hộc máu.
Thậm chí ngay cả khuôn mặt đều có chút vặn vẹo.
Một cô gái đáng yêu như cô mà lại bảo là có linh căn cống nước, linh căn hố rác, nghe có được không cơ chứ!!! Tống Sở Sở nhịn đau hồi lâu, tâm trạng mới hơi bình phục lại.
Cô nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thôi thôi, cống nước thì cống nước đi… ít nhất là êm tai hơn hố rác một chút.”
Sau khi nói xong, cô đã triệt để tự bế...
Từ Huyền an ủi: “Cô cũng đừng khổ sở.”
“Chỉ cần cô không nói thì người khác sẽ không biết.”
“Lại nói, dù sao đây cũng là đơn linh căn biến dị lần đầu tiên xuất hiện trên thế gian đó.”
“Là sự tồn tại bao nhiêu tu sĩ tha thiết ước mơ kia kìa.”
Khóe miệng Tống Sở Sở co giật.
Trong lòng tưởng tượng ra phong cách sau này của mình. Người khác đều là nói kiếm đến.
Mấy trăm thanh bội kiếm đồng thời lao ra khỏi vỏ, trùng trùng điệp điệp che khuất bầu trời. Trông ngầu lòi cực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận