Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 587 - Vãi, thậm chí ngay cả sư phụ và sư thúc cũng làm không được luôn? (2)

Cô gái không chút do dự cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của bạn.
Sau một hồi tiếng tút dài vang lên, điện thoại mới bị người nhận.
Thế nhưng kỳ quái là, thật sự không có người nói chuyện, chỉ có tiếng thở mạnh của một người phụ nữ.
Cô gái khẩn trương hỏi: “Khả Khả, cậu làm sao vậy?”
“Cậu có sao không, mau nói đi?”
Cô vừa mới nói xong, bên kia điện thoại vang lên một tiếng thét hoảng sợ bén nhọn, chói tai.
Đến cả một đám khán giả xem live trong phòng đều nghe mà có chút sởn tóc gáy. Sau đó điện thoại đột nhiên cạch một tiếng ngắt máy.
Vẻ mặt cô gái kinh khủng: “Bác sĩ Từ, rốt cuộc bạn của tôi bị sao vậy?”
Từ Huyền thở dài: “Bây giờ hẳn là cô ấy đã bị hù dọa phát điên rồi.”
“Nếu như cô còn không tới nữa.”
“Một lát sau cô cũng sẽ bị như vậy.”
Cô gái đều ngây dại cả người, miệng mở rộng không biết nói cái gì.
Từ Huyền mở miệng nói: “Tôi hỏi cô.”
“Có phải người bạn kia của cô mới vừa đi du lịch trở về từ ngoài tỉnh không.”
Cô gái ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày nay không phải nghỉ sao.”
“Cô ấy vừa trở về, mang theo ít đặc sản của ngoài tỉnh đến cho tôi ăn.”
Từ Huyền thở dài: “Cái này không phải đúng rồi sao.”
“Người bạn kia của cô đến đâu không tốt, ai bảo nơi cô ấy chạy đi chơi là Điền Nam kia chứ.”
“Vẫn còn ngu ngốc gan to hái nhiều nấm trở về ăn như vậy.”
“Chẳng lẽ cô ấy không biết, loại nấm hái ngoài dã ngoại như thế rất có thể sẽ trúng độc à?”
“Người địa phương bên phía Điền Nam từ nhỏ đã ăn nấm, kinh nghiệm phong phú như vậy, đều ba ngày thì hết hai ngày có người trúng độc.”
“Nhưng mà người địa phương bọn họ tốt xấu còn biết là sau khi ăn nấm nếu như thấy vật gì kỳ quái thì chính là trúng độc.”
“Phải nhanh chóng chạy đi bệnh viện đi khám gấp.”
“Người bạn này của cô ngược lại lớn mật thực sự.”
“Một con ma mới chuyện gì cũng đều không hiểu, làm theo hướng dẫn dạy người hái nấm ở trên mạng mà cũng dám hái tới ăn tại dã ngoại.”
“Cô ấy thật sự không sợ chết mà!”
“Cũng may cô ăn ít một chút, còn biết tới tìm tôi.”
“Bằng không bây giờ cô đã bị dọa điên giống như người bạn của cô rồi, bỏ lỡ thời gian cấp cứu, hai người các cô sợ rằng đều chết chắc rồi.”
Cả người cô gái trẻ tuổi đều ngây dại, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live của Tống Sở Sở cũng nghe mà sửng sốt. Vô số người đều dở khóc dở cười.
Hay lắm!
Vừa nãy bọn họ vẫn còn khẩn trương muốn chết, cho rằng lúc này đã gặp phải thứ kinh khủng gì đó giống như lão yêu ngàn năm cơ. Làm nửa ngày hóa là nguyên nhân này à?
Chính là do ăn nấm độc? Tống Sở Sở cũng là cạn lời.
Khó trách cô không nhìn ra một điểm nào cả, cái này cũng hố quá đi...
Một triệu khán giả xem live bên trong phòng live của Tống Sở Sở đều nhạo báng.
“Sở Sở, cô như vậy là vẫn chưa được đâu đó, cùi quá đi mất.”
“Cô bảo là bằng bảy phần mười công lực của bác sĩ Từ kia mà? [tức cười.jpg]”
“Sở Sở, phiền cô đi ra ngoài thì đừng nói là đồ tôn của bác sĩ Từ nhá. Tui là fan của cô, đều cảm thấy cô đang làm mất mặt bác sĩ Từ luôn đó. [che mặt.jpg]”
“Ha ha, mắc cười quá đi mất, năng lực tấu hài của Sở Sở ít nhất phải gấp mười lần bác sĩ Từ! Không đúng, là gấp hai mươi lần!”
Tống Sở Sở liếc qua bình luận, nhất thời hơi đỏ mặt.
Cô mặt dày giả vờ như không nhìn thấy.
Hừm, dù sao chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là khán giả xem live... Đúng vào lúc này cô cũng có việc làm.
Từ Huyền phân phó Tống Sở Sở đưa cho cô gái này một tờ thuốc vẽ năm đại Ninja, trị liệu độc trong cơ thể. Đồng thời còn phải vẽ thêm một tờ để đưa cho bạn của cô ấy nữa.
Cô gái lại cảm ơn Từ Huyền thêm lần nữa rồi tranh thủ thời gian quét QR trả tiền, vội vã rời đi.
Bây giờ cô còn phải nhanh chóng đi cứu đứa bạn ngu ngốc dám đào nấm độc ăn kia kìa... Lúc rời đi, cô gái đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Hôm nay tuy cô đi dạo một vòng bên bờ vực sinh tử.
Suýt nữa thì cây trắng trắng mũ đỏ đỏ ăn vào cùng nhau nằm bò rồi. Thế nhưng ít nhất là vẫn có thể giải độc khi ăn phải nấm độc được. Giải xong rồi thì không có vấn đề gì cả.
Đổi thành một ít kẻ tham ăn khác, lần sau nói không chừng cảm thấy ăn ngon, nhịn không được vẫn còn tiếp tục ăn nữa. Không giống như là mấy thứ bẩn, khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng... Sau khi cô gái ấy rời khỏi.
Nét mặt Tống Sở Sở đầy ngượng ngùng,
“Ông chủ, có phải là tôi cùi bắp quá rồi không.... khiến anh có chút thất vọng.”
Trong khoảng thời gian này cô vốn tiến bộ hơn rất nhiều.
Còn có chút tự kiêu, cho rằng mình đã có thể một mình đảm đương một phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận