Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 641 - Bản đế đã sống mấy nghìn năm rồi. Cô mới là trẻ con, cả nhà cô đều là trẻ con! (1)

[Rong Biển Xốp Giòn] nhíu mày suy tư một lát.
Cô chần chờ một chút, gật đầu nói: “Hình như đúng là có hơi ít.”
“Tôi cũng cảm thấy người có tính cách như anh ấy hẳn là tương đối rộng rãi, thích nói chuyện.”
“Thế nhưng anh ấy lại tương đối kỳ quái, rất chi là kiệm lời.”
Từ Huyền cười nhạt: “Nguyên nhân khiến anh ta không nói lời nào rất đơn giản thôi.”
“Chính là sợ nói nhiều rồi thì sẽ dọa cô chạy mất...”
“Người bạn trai của cô không chỉ nói nhiều, hơn nữa còn khá là độc miệng.”
“Nói thẳng ra thì chính là miệng tiện.”
“Cho dù gặp phải người không quen biết trên đường, chỉ cần anh ta ngứa mắt thì cũng thích chế giễu châm chọc.”
“Quan trọng hơn là... miệng anh ta tiện còn chưa tính, lại cộng thêm cả việc không có ánh mắt gì, tính tình vẫn còn tương đối thẳng.”
“Mặc kệ đối phương là lưu manh giang hồ, hay là đàn ông cơ bắp tập thể hình, anh ta chưa bao giờ rén ai...”
“Thế nên anh ta sẽ hay bị đánh vì miệng tiện...”
“Cô là bạn gái của anh ta, khi đi cùng với anh ta sẽ thường xuyên cũng phải chịu đòn...”
[Rong Biển Xốp Giòn] nghe mà choáng váng.
Hay lắm!
Hóa ra là bị đánh vì lẽ đó á hả...
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy có chút nhức trứng, vẻ mặt cũng cực kỳ phức tạp...
“Bác sĩ Từ, chờ một chút...”
[Rong Biển Xốp Giòn] đột nhiên nghĩ đến một điểm, trừng to mắt nói: “Vừa nãy anh nói anh ấy sẽ thường xuyên có tiền của phi nghĩa.”
“Sẽ, sẽ không phải là...”
Từ Huyền gật đầu, nở nụ cười mỉm trên mặt: “Cô đoán không sai.”
“Tuy bạn trai cô miệng tiện, tính tình cũng lớn.”
“Thế nhưng chỉ có ngoài miệng cứng thôi, chứ thân thể không được như vậy.”
“Mỗi lần anh ta bị đánh đều không dám đánh trả, vừa chịu đòn vừa mắng chửi mấy lời rác rưởi tiếp.”
“Đợi đến lúc cảnh sát đến thì đã bị đánh rất thảm rồi...”
“Hơn nữa, bởi vì anh ta không dám ra tay nên chỉ có thể coi như đối phương đơn phương ẩu đả người khác.”
“Để không làm mọi chuyện phiền toái hơn, đối phương chỉ có thể chi tiền bồi thường.”
“Lần nào cũng động một tí là mấy chục ngàn tệ.”
“Nếu như bị đánh nặng hơn, mười vạn hay hơn mười vạn đều có thể tới tay...”
[Rong Biển Xốp Giòn] và Tống Sở Sở ngây ngẩn cả người.
Hay lắm!
Thì ra cái gọi là có tài vận phi nghĩa là như thế đấy à...
[Rong Biển Xốp Giòn] cũng cạn lời: “Bác sĩ Từ, nghe anh nói thế, không phải anh ta thuần túy là người giỏi ăn vạ à?”
Từ Huyền gật đầu với nét mặt kỳ lạ: “Nếu nói theo sự thật thì đúng là gần như chẳng khác người giỏi ăn vạ tí nào.”
“Thế nhưng tôi phải nói rằng.”
“Xét về mặt tình cảm thì người bạn trai của cô chưa từng có suy nghĩ giả vờ ăn vạ.”
“Đơn giản chỉ là miệng tiện theo thói quen...”
“Anh ta bị đánh, trong lòng vẫn còn không phục lắm.”
“Nếu như lần sau gặp phải người nọ, còn có thể miệng tiện khiêu khích lần hai.”
“Có đôi khi, cùng một nhóm người mà có thể đưa tiền cho anh ta đến hai ba lần...”
[Rong Biển Xốp Giòn] triệt để sa mạc lời luôn rồi.
Từ Huyền mỉm cười: “Ưu điểm và khuyết điểm của anh ta, tôi đều nói cho cô biết rồi đó.”
“Cuối cùng quyết định thế nào, có muốn tiếp tục với anh ta hay không, vẫn phải xem sự lựa chọn của cô...”
[Rong Biển Xốp Giòn] bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: “Thôi đi thôi đi.”
“Người đàn ông đó điên khùng lỗ mãng quá đi mất.”
“Đây là người đàn ông tôi không kiểm soát nổi...”
“Hơn nữa... Tôi cũng không muốn chịu đòn đâu...”
Từ Huyền mỉm cười, không nói gì.
[Rong Biển Xốp Giòn] chuyển 2000 tệ qua mã QR đặt trên bàn.
Cô thành khẩn nói: “Bác sĩ Từ, cảm ơn anh lần này lại cứu tôi.”
“Trên thế giới này nhiều đàn ông hai chân như vậy.”
“Tôi cũng không tin bà đây có khuôn mặt xinh đẹp mà vẫn không tìm được người đàn ông nào bình thường...” Cô nói xong rồi đứng dậy.
Hệt như liệt sĩ khảng khái liều chết, khí thế hung hãn rời khỏi phòng cố vấn. Tống Sở Sở nhìn bóng lưng [Rong Biển Xốp Giòn], ánh mắt kỳ quái.
Không biết tại sao, không hiểu sao trong lòng cô thầm cảm thấy.
Cho dù cô gái này có đào hoa đến mức nào, chỉ sợ con đường tìm bạn trai vẫn sẽ rất gian nan...
Sau khi [Rong Biển Xốp Giòn] rời khỏi.
Từ Huyền cũng thản nhiên đứng dậy, theo “lối đi dành cho nhân viên” trở lại trong biệt thự núi Tiểu Cô. Bình thường lúc không có chuyện gì làm, hắn ngây người ở đây tương đối nhiều.
Dù sao, nồng độ linh khí trên núi Tiểu Cô vượt xa trong phòng cố vấn. Có lẽ, người thường không cảm nhận được.
Một đại năng cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư như Từ Huyền tương đối thoải mái khi ở hoàn cảnh như vậy. Lúc nhìn thấy Từ Huyền rời khỏi, đôi mắt Tiểu Si nhất thời sáng lên.
Cô lén lén lút lút lấy điện thoại ra từ trong túi áo rồi ấn vài cái lên màn hình.
Điện thoại di động réo lên một âm thanh quen thuộc “Timing ~”
Tiểu Si vừa lộ ra một nụ cười tươi thì đột nhiên một popup (cửa sổ nhỏ tự động hiện trên màn hình) bắn ra. Hình ảnh trên điện thoại di động lại quay về màn hình nền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận