Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 974 - Cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ! Tuyệt đối đừng tha cho cậu ta!

Có chút tiếc nuối lắc đầu: "Không dễ gì mới đợi được livestream của bác sĩ Từ."
"Lại kết thúc nhanh như vậy..."
Lúc này, bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện mình, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét. Đối diện bà là một người đàn ông trung niên có vóc dáng mập mạp.
Tuy bê ngoài người đàn ông già đó ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ. Trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ.
Nhưng cách ăn mặc này lại có chút mắc cười và không hợp khó hiểu. Trên mặt thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ lo âu.
Người này chính là người chồng trên danh nghĩa của Triệu Khả Nhan. Trong ánh mắt của người đàn ông trung niên có xao động và khó chịu.
Chẳng qua trên mặt ông ta vẫn cố nặn ra nụ cười giả tạo: "Em vợ."
"Dừng!"
Mặt của Triệu Khả Nhan không biểu cảm ngắt lời: "Đừng gọi tôi là vợ."
"Chẳng phải anh đã cưới vợ ở nước ngoài rồi à."
"Nếu còn kêu tôi là vợ, sẽ phạm phải tội trùng hôn đó."
Khóe miệng của người đàn ông trung niên co giật.
Ông ta nhẫn nhịn phiền phức trong lòng, cười làm lành: "Được được, anh không gọi là được."
"Nhiều năm như vậy, em vẫn còn giận anh à..."
"Khả Nhan, vậy chuyện anh vừa nói với em..."
Triệu Khả Nhan lạnh lùng nói: "Anh vừa nói cái gì, tôi quên rồi."
Nếu như không phải bác sĩ Từ bảo bà chủ động bầu bạn.
Hôm nay, đánh chết bà cũng sẽ không đồng ý gặp mặt người này... Càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm.
Triệu Khả Nhan đột nhiên cảm giác có chút buồn nôn.
Bà nhấp một ngụm trà, đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh chút."
Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng của bà, sắc mặt bất định...
"Tạo nghiệp rồi!"
Trong nhà vệ sinh.
Triệu Khả Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Không phải bà cố ý ra vẻ. Là thật sự không ngồi tiếp được nữa.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó, trong lòng bà sẽ hiện lên sự chán ghét. Cơ thể cũng không kìm được mà phát run.
Bà từng hỏi bác sĩ.
Đây chính là ptsd [rối loạn căng thẳng sau sang chấn]...
"Kiên trì thêm chút nữa!"
"Ít nhất cũng phải gần một tiếng hẵng rút lui."
"Lời của bác sĩ Từ có lẽ đáng tin..."
Tuy bà hoàn toàn không hiểu tại sao Từ Huyền lại nói chỉ cần bầu bạn thì có thể mãi mãi không gặp lại người này nữa. Nhưng bà vẫn tin lời nói của Từ Huyền...
Triệu Khả Nhan hít sâu một hơi, bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lần nữa trở lại bàn ăn.
Lại nhìn thấy nụ cười giả tạo sến súa đó. Bà nâng ly trà lên, đang chuẩn bị uống một ngụm.
Trong lúc đó, một cánh tay vươn ra từ bên cạnh cầm lấy cổ tay của bà. Triệu Khả Nhan ngạc nhiên quay đầu.
Thì nhìn thấy phục vụ có vẻ mặt nghiêm túc đứng ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Triệu Khả Nhan lập tức gấp gáp.
Vẻ mặt ông ta đầy giận dữ quát lớn: "Cô làm cái gì vậy?"
"Ở đây không cần cô, cút ngay cho tôi!"
Nhân viên phục vụ thèm để ý đến ông ta, đối mặt với Triệu Khả Nhan nói: "Thưa cô! Tuy tôi không biết cô và ông đây có quan hệ gì."
"Nhưng tôi khuyên cô đừng uống cái này."
Nhân viên phục vụ nghiêm túc nói: "Vừa nãy lúc cô không có mặt, ông đây đã bỏ vào ít vật chất không rõ trong ly trà."
"Tôi đề nghị cô nên làm rõ ràng trước."
"Nếu như ông đây chưa có sự đồng ý của cô thì tôi đề nghị cô trực tiếp báo cảnh sát!"
Người đàn ông trung niên vừa sợ vừa giận: "Cô đánh rắm!"
"Tôi không bỏ cái gì cả!"
"Nếu cô còn nói lung tung thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đó!"
Nhân viên phục vụ quay đầu nhìn về phía ông ta, lại chỉ lên trên đỉnh đầu.
"Thưa ông, hành vi vừa nãy của ông đã bị camera giám sát quay lại rồi."
"Nếu như ông không thừa nhận, tôi có thể phát cho ông xem."
Người đàn ông trung niên nghe thấy mấy chữ camera giám sát, sắc mặt trở nên hoàn toàn trắng bệch! Bỗng nhiên ông ta vươn tay giống như phát điên, muốn cướp ly trà trước mặt Triệu Khả Nhan. Nhưng tốc độ của Triệu Khả Nhan lại nhanh hơn, nhanh chóng bảo vệ “chứng cứ” này ở phía sau mình.
Lúc này, phục vụ khác trong nhà hàng và bảo vệ cũng chạy tới. Mấy người họ cùng nhau áp chế khách hàng “phát điên” này. Còn có người qua hỏi Triệu Khả Nhan có muốn báo cảnh sát hay không.
Hiện tại Triệu Khả Nhan vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ gật đầu theo bản năng. Đột nhiên, trong đầu bà hiện lên một bóng dáng.
Kết hợp với lời nói của Từ Huyền, lập tức hiểu ra hết… Bỗng nhiên trên mặt của Triệu Khả Nhan lộ ra vẻ thoải mái.
Quả nhiên, chỉ cần nghe lời bác sĩ Từ, chưa bao giờ sai… Trong phòng tư vấn Thiên Cơ.
"Không thể nào, không thể nào!"
"Sư phụ, người sẽ không thật sự để con đến trường học đó chứ?"
Tiểu Si ôm lấy bắp đùi của Từ Huyền, tội nghiệp nhìn lấy hắn: "Sư phụ, con tốt xấu gì cũng là chủ địa phủ mà người đích thân phong mà."
"Tại sao còn đến nơi như trường học chứ."
“Suốt ngày ở cùng với đám con nít nhỏ bé đó…” Từ Huyền liếc mắt nhìn cô, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận