Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 340 - Tôi nói ông ta là gay khi nào? (2)

Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều cười té ghế.
“Cười chớt, lúc đầu còn định che giấu thực lực, kết quả bởi vì đói quá mà giải trừ phong ấn luôn.”
“Hay thế nhở! Đây gọi là nhận con bằng lượng cơm đó hả! Lúc còn bé cậu ăn mạnh tới cỡ nào thế!”
“Bệnh hữu, bây giờ tôi tin cái tên Vua Ăn này không phải chỉ là hư danh rồi…”
Từ Huyền mỉm cười nói: Chắc giờ cậu đã hiểu rồi nhỉ?”
“Việc ông ta mời cậu đi tắm chung cũng không phải có ý xấu gì với cậu.”
“Lúc cậu chào đời, trên mông có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.”
“Tuy ông ta đã nắm chắc được khoảng tám chín phần, nhưng vẫn muốn xác định xem cậu có thật sự là con trai ruột của ông ta không.”
“Tuy sau đó cậu không đồng ý, nhưng ông ta vẫn có thể xác định thông qua phương thức điều tra khác.”
[Vua Ăn Căng Tin] nghe xong tất cả những chuyện này, trong lòng cảm thấy hơi rối rắm. Có điều, cậu ta tin tưởng Từ Huyền.
Chuyện này quả đúng là phù hợp với những điều cậu ta biết.
[Vua Ăn Căng Tin] im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Bác sĩ Từ, tại sao ông ta lại không nói thẳng với tôi?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đương nhiên là vì... cảm thấy áy náy.”
“Cha đẻ của cậu cũng không biết đối mặt với cậu thế nào.”
“Rõ ràng hiện giờ cậu đang sống rất tốt.”
“Tuy cha mẹ nuôi cậu không quá giàu có.”
“Nhưng họ đối xử với cậu thật sự không tệ, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng để cậu chịu khổ.”
“Cho nên cha đẻ của cậu không biết làm sao mở miệng nói cho cậu.”
[Vua Ăn Căng Tin] nghe Từ Huyền nói vậy thì không nhịn được cười giễu.
“Bây giờ mới biết áy náy hả, vậy sao trước đây còn vứt bỏ tôi.”
Sắc mặt Từ Huyền có chút kỳ lạ: “Chuyện này à...”
“Cũng không thể trách ông ta hết được.”
“Cũng có một phần nguyên nhân do cậu.”
[Vua Ăn Căng Tin] kinh ngạc.
“Khi đó tôi mới bao lớn đâu? Chuyện này liên quan gì tới tôi?”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live cũng thấy hơi nghi ngờ.
Nếu người nói lời này không phải Từ Huyền, e rằng bọn họ đã sớm lên tiếng mắng mỏ rồi. Khi đó [Vua Ăn Căng Tin] mới bé tí tẹo, vậy mà còn có thể đổ lên đầu cậu ta nữa à? Cách nói này không hợp lẽ thường chút nào!
Nhưng mà lời này là do Từ Huyền nói, nên bọn họ cũng kiên nhẫn lắng nghe hắn giải thích.
Từ Huyền ung dung nói: “Quả thực có liên quan nhất định với cậu.”
“Ai bảo cậu... quá tham ăn chứ.”
[Vua Ăn Căng Tin] sững sờ: “Hả?”
Từ Huyền thở dài, bắt đầu giải thích.
“Thời điểm vừa sinh cậu ra, mẹ cậu đã qua đời do khó sinh.”
“Lúc đó cha cậu nghèo túng, có thể gọi là nghèo rớt mồng tơi luôn đấy.”
“Không khéo chính là cậu lại quá tham ăn.”
“Đứa trẻ mới chào đời, lúc lớn khoảng mấy tháng không thể ăn gì, chỉ có thể uống sữa bột.”
“Mà sữa bột còn rất đắt tiền.”
“So ra, sức ăn của cậu khi còn bé cũng mạnh như bây giờ!”
“Hiện tại một mình cậu có thể ăn phần ăn của khoảng hai ba người.”
“Mà lúc còn nhỏ, một mình cậu ăn nhiều hơn ba bốn đứa trẻ không biết bao nhiêu lần!”
“Mỗi lần đều là vừa cho ăn một tí đã đói bụng ngay, sau đó bắt đầu khóc dữ dội!”
“Hơn nữa ăn cỡ nào cũng không béo!”
“Cha đẻ của cậu thật sự quá nghèo, một thân một mình nuôi cậu cực kỳ khó khăn.”
“Để mua sữa bột cho cậu mà bản thân ông ta cũng thường xuyên bữa này chưa no đã lo bữa kế.”
“Thậm chí còn chạy đi bán máu, nhưng vậy vẫn không đủ tiền mua sữa bột cho cậu.”
“Mỗi lần ông ta nhìn thấy cái miệng rộng đó của cậu bắt đầu khóc lên thì lập tức hãi hùng khiếp vía.”
“Thế là rơi vào bước đường cùng, chỉ có thể gửi cậu đến một gia đình họ hàng nhờ nuôi hộ.”
“Mỗi tháng cố gắng dành ra một ít tiền sinh hoạt cho cậu.”
“Còn ông ta thì chạy ra ngoài muốn thử làm ăn một phen.”
“Định bụng khi nào thành công kiếm được tiền rồi sẽ về đón cậu.”
“Nhưng gia đình họ hàng kia cũng không đáng tin cậy.”
“Cả nhà họ bị sức ăn của cậu dọa sợ.”
“Nên nhân lúc cha cậu rời đi, họ đã đưa thẳng cậu tới cô nhi viện.”
“Viện trưởng và nhân viên điều dưỡng của cô nhi viện ấy cũng chấn động trước sức ăn của cậu!”
“Một mình cậu có thể chiếm dụng phần tiền ăn của ba bốn đứa bé!”
“Để mau chóng đưa cậu ra ngoài, mỗi lần có người đến nhận nuôi, người trong cô nhi viện sẽ ưu tiên đề cử cậu cho người ta.”
“Hơn nữa còn không dám giao cho gia đình có điều kiện kinh tế quá kém, sợ người ta sẽ trả cậu lại...”
“Tôi không có nói đùa, là thật đấy.”
“Lần đầu tiên cậu được một cặp vợ chồng già tuy nghèo khó nhưng rất nhân hậu nhận nuôi.”
“Nhưng không đến ba tháng, người ta đã trả cậu về cô nhi viện.”
“Hết cách rồi, thật sự là điều kiện gia đình không cho phép, nếu nuôi cậu, hai người họ sẽ phải chịu đói...”
“Lại thêm lần nữa, cậu đã được cha mẹ nuôi hiện tại nhận về nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận