Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 684 - Suy đoán của dân mạng nước ngoài (2)

Lúc này, Từ Huyền cũng bước đến.
Hắn mỉm cười nhìn hai người: “Tốt lắm.”
“Còn chưa đến ba tháng mà căn bệnh ung thư lười của cô đã chữa khỏi rồi.”
Cô gái xinh đẹp lập tức lộ vẻ kích động, cô ta cười khổ, nói: “Vẫn phải cảm ơn bác sĩ Từ nhiều.”
“Nếu không, hiện giờ tôi vẫn là phế vật mỗi ngày chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết kia...”
Mẹ cô ta ở bên cạnh cũng vô cùng kích động.
Thậm chí, bà còn muốn quỳ xuống trước mặt Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cậu là đại ân nhân của nhà tôi...”
Tống Sở Sở nghe vậy, cuối cùng cũng có một chút ấn tượng.
Cô lập tức trợn tròn mắt: “Đờ mờ, cô cô cô... không lẽ cô là [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] hả?”
Cô gái xinh đẹp mỉm cười, gật đầu đáp: “Người đẹp Sở Sở, rốt cuộc cô đã nhận ra tôi rồi. Đúng thế, là tôi nè.”
Tống Sở Sở nhìn chằm chằm cô ta, nghẹn họng trân trối.
Đương nhiên cô sẽ không quên vị [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu này] này. Thậm chí, trong số tất cả các bệnh hữu kết nối, cô ta còn để lại cho cô ấn tượng khá sâu sắc. Lúc trước, khi cô ta kết nối vẫn là bà mập nặng hơn 150kg, lại còn bị chứng ung thư lười! Sau này, Từ Huyền nói thẳng rằng cô ta mắc bệnh ung thư.
Nếu không muốn chết, trong ba tháng phải kiếm tiền đến chỗ hắn mua thuốc. Đây cũng là cách trị chứng bệnh ung thư lười trên người cô ta.
Không ngờ ba tháng sau, cô ta vậy mà biến hóa đến mức không hợp lẽ thường như thế... E rằng để những bệnh hữu khác trong phòng live thấy sẽ không ai dám tin.
[Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] mỉm cười nói: “Bác sĩ Từ, tôi đã kiếm được 2 vạn tệ để chữa bệnh cho tôi và mẹ tôi rồi đây.”
Lúc nói, cô ta không khỏi thầm nhớ đến những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này, cảm thấy rất thổn thức.
Sau lần kết nối với Từ Huyền trước đó.
Những gì cô ta trải qua trong mấy tháng gần đây hệt như rơi vào địa ngục. Đồng thời cũng như được lên thiên đường...
Khoảng thời gian này, mỗi ngày [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] phải làm ba công việc.
Hơn nữa còn là loại công việc tương đối vất vả.
Suy cho cùng, trước đây cô ta vẫn là người nặng hơn 150kg. Vả lại chỉ có chút ít kinh nghiệm làm việc. Trên cơ bản, công việc bình thường sẽ không cần đến cô ta.
Chỉ có thể tìm được loại việc vừa lương thấp vừa cực khổ, tiền lương cùng lắm chỉ hơn 2000. Sáng sớm không đến 5 giờ đã phải rời giường đi làm. Đến 11 giờ đêm mới tan ca.
Cộng thêm bản thân bị ung thư, gần như mệt nhọc đến cực hạn!
Dù sao, Từ Huyền cho cô ta thời gian ba tháng để kiếm được 2 vạn, cô ta thật sự không dám đặt cược thời hạn. Cứ vậy mà quả thật có thể cày cuốc được 2 vạn trong không đến ba tháng.
“Tác dụng phụ” chính là phải chịu vất vả trong thời gian dài. Nhưng vậy cũng khiến cân nặng hơn 150kg của cô ta giảm đi rất nhiều, giờ đây gần như bằng với người bình thường.
Hiện tại, bên trong lớp quần áo cô ta đang mặc trên người, làn da ở nhiều chỗ vẫn còn nhăn nheo rất khó coi... Chỉ là nhìn từ bên ngoài thì không thấy được thôi...
Từ Huyền mỉm cười nói: “Được rồi.”
“Nhưng hiện giờ chi phí đã giảm xuống, không cần đến 2 vạn nhiều vậy đâu.”
“Thuốc trị bệnh cho cô chỉ cần 2000 tệ là đủ.”
“Mẹ cô không cần dùng thuốc, cô mua một chai rượu bồi bổ thân thể cho bà là được, hiệu quả còn tốt hơn. Giá cả cũng chỉ 1000.”
“Tổng cộng là 3000 tệ.”
“Số tiền còn lại, cô cứ mang về đi.”
[Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, vô thức hỏi: “Đơn giản thế ư?”
“Vậy không phải số tiền tôi vất vả kiếm được này đã cực khổ uổng công rồi hả?”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý sâu xa: “Ồ? Đến giờ cô vẫn nghĩ như vậy à?”
“Có lẽ cô vẫn chưa đủ mệt mỏi nhỉ?”
[Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] lập tức phản ứng kịp, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt mình, nhếch miệng cười: “Nói sai rồi, nói sai rồi.”
“Bác sĩ Từ, lúc nãy tôi váng đầu á, anh đừng để ý nha.”
Từ Huyền lắc đầu cười.
Lúc này, hắn bảo Tống Sở Sở lấy một tờ thuốc trị liệu thân thể và một chai [rượu gạo Thất Tuệ] ra. Mẹ con hai người đều khá kích động.
Lần nữa nói lời cảm tạ Từ Huyền.
Mẹ của [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] thoáng do dự một lát rồi nói: “Bác sĩ Từ, tôi còn một việc muốn thỉnh giáo cậu.”
“Bây giờ con tôi không còn nhỏ nữa.”
“Nhưng đến giờ vẫn chưa có bạn trai.”
“Tôi muốn hỏi khi nào con bé này mới có thể gả đi được...”
“Trước đó, cậu cũng nói tôi đã lớn tuổi, có lẽ không còn sống được bao nhiêu năm.”
“Trước khi chết, tôi muốn có cơ hội nhìn thấy cháu trai, cháu gái mình...”
[Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] lập tức cạn lời: “Mẹ ơi, mẹ nóng lòng quá rồi đó...”
“Không lẽ mẹ quên hiện giờ con gái của mẹ vẫn là bệnh nhân à!”
Mẹ của [Tôi Muốn Chợt Nhanh Giàu] trừng mắt với cô ta: “Con lớn đầu rồi, còn bảo mẹ không vội nữa hả?”
“Với lại, bệnh nhân thì đã sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận