Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 904 - Hành trình một ngày ở địa phủ của Vương Hiểu Phi. (1)

Nhưng bốn bỏ năm lên, Tống Sở Sở cô sau này cũng xem như thần tiên rồi!
Sau khi sắp xếp xong xuôi tất cả, Từ Huyền tiện tay kéo một hồn ma vừa tiến vào Quỷ thành đến.
Chuẩn bị tiến hành lần đầu “vận hành thử” sơn trại địa phủ này.
Trước Quỷ Môn quan ở núi Tiểu Cô.
Vô số hồn ma đứng xếp hàng với vẻ mặt chết lặng, từng bước tiến về phía trước. Vương Hiểu Phi mặt ủ mày chau, đứng trong hàng ngũ cùng những hồn ma khác. Đa số hồn ma ở đây thoạt nhìn đều tương đối lớn tuổi.
Anh ta chỉ hơn hai mươi tuổi lại đứng trong đó nên cực kỳ hiếm thấy...
“Ầy, xui xẻo quá...”
“Sao ông đây lại ngủm như thế chứ!”
“Huhu, mình còn chưa có bạn gái, đến giờ vẫn còn là xử nam mà...”
“Chưa hết, sau này không được xem livestream của bác sĩ Từ nữa rồi, haiz.”
“Mình còn chưa xóa lịch sử duyệt web trên máy tính nữa.”
“Toang rồi, một đời anh minh của mình...”
“Ể, chỗ nào thế này, sao mình phải chạy đến đây nhỉ?”
Vương Hiểu Phi khó chịu càm ràm.
Đầu tiên, anh ta ngơ ngơ ngác ngác hết mấy ngày, sau đó kìm lòng không đậu bị cánh cửa này hấp dẫn đến...
Đúng lúc này, toàn bộ hồn ma trước mặt đã tiến vào Quỷ Môn quan.
Đến lượt Vương Hiểu Phi.
Anh ta chần chờ một lát, bất đắc dĩ quét mắt nhìn xung quanh rồi bước vào trận pháp truyền tống. Một lúc sau, anh ta cảm thấy hoa mắt.
Ngay sau đó, anh ta xuất hiện trong một không gian khác.
“Ồ, hóa ra địa phủ trông thế này đấy à?”
“Sao mình cứ thấy không giống với tưởng tượng cho lắm...”
Vương Hiểu Phi tò mò quan sát bốn phía.
Trong ấn tượng của anh ta, địa phủ là chốn vô cùng tối tăm mờ mịt.
Tuy nơi này không sáng như ban ngày ở bên ngoài, nhưng cũng rất sáng sủa, cùng lắm chỉ như bầu trời đầy mây. Lát sau, Vương Hiểu Phi vừa liếc mắt đã thấy một đỉnh núi cao vút trong mây!
“Cao thật!”
Anh ta trợn to mắt.
“Ấy, chờ chút, mấy hồn ma khác đâu mất rồi?”
Vương Hiểu Phi đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Rõ ràng lúc nãy anh ta đi cùng mấy hồn ma khác đến đây mà.
Nhưng hiện tại, xung quanh không có con quỷ nào hết! Chỉ còn mỗi mình anh ta thôi!
“Không phải chứ, sao giống trong phim kinh dị quá vậy trời, đừng dọa quỷ mà...”
Ngay lúc Vương Hiểu Phi lẩm bẩm làu bàu, bỗng một bàn tay vỗ lên vai anh ta...
“Á!”
Vương Hiểu Phi bị dọa đến khẽ run rẩy!
Anh ta quay phắt đầu lại, lập tức trông thấy một ông cụ mặc quần áo màu đen, phì phèo khói thuốc trong miệng, đang cà lơ phất phơ nhìn anh ta. Ông cụ mặc đồ đen này chính là Vương Hổ Bát.
Ông cụ cạn lời: “Cậu kêu cái quỷ!”
“Lão đây suýt nữa bị cậu dọa mất hồn luôn.”
Vương Hiểu Phi hoàn toàn câm nín.
Rõ ràng là ông làm tôi sợ trước thì có!
Cú giật mình ban nãy thật sự có thể hù chết quỷ đó...
Vương Hiểu Phi trừng mắt nhìn: “Ông bác, cho hỏi ông là...”
Vương Hổ Bát hào sảng nói: “Ta là sứ giả câu hồn mới được phủ quân* phong chức, cậu có thể gọi ta là Bát gia.”
*Danh xưng dành cho người được tôn kính thời xưa
*Danh xưng dành cho người được tôn kính thời xưa
Sứ giả câu hồn?
Bát gia?
Còn mặc đồng phục đen nữa...
Vương Hiểu Phi là tác giả văn học mạng, từng viết vài bộ truyện liên quan đến ma quỷ nên am hiểu kha khá phương diện này. Sau khi anh ta nghe được những lời ông cụ nói, trong đầu đột nhiên nảy ra một hình tượng kinh điển.
Anh ta bỗng chốc trừng to mắt, lắp bắp nói: “Ông ông ông... ông là Hắc Vô Thường!”
Vương Hổ Bát cười ha hả: “Biết thì tốt, đi theo ta.”
Vương Hiểu Phi vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: “Bát gia, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Vương Hổ Bát phun ra ngụm khói, liếc nhìn anh ta: “Cậu không nhìn ra đây là đâu à?”
“Cậu nói xem đi đâu?”
“Đương nhiên là dẫn cậu đi luân hồi rồi.”
“Nhóc khờ cậu có muốn đầu thai chuyển thế không?”
Đầu óc Vương Hiểu Phi thoáng hiện lên vô số nghi ngờ.
“Không đúng nha Bát gia.”
“Tôi nhớ sứ giả câu hồn như ngài và Thất gia [Bạch Vô Thường] phải đến dương gian câu sinh hồn mà đúng không?”
“Loại chuyện tiếp dẫn hồn phách hẳn là do tiểu lâu la như đầu trâu mặt ngựa đi làm mới phải?”
Vương Hổ Bát nhún vai.
“Hết cách rồi, chỗ bọn ta vừa tái cấu trúc, không đủ nhân lực.”
“Phủ quân bảo ta tạm thời thay thế một thời gian...”
Vương Hiểu Phi trừng mắt nhìn.
Địa phủ có cả chuyện không đủ nhân lực nữa hả?
Sao cứ thấy lời này nghe có vẻ mâu thuẫn kiểu gì á...
Trong lúc anh ta đang nghĩ ngợi thì được Vương Hổ Bát dẫn đến một đại điện cổ kính có khí thế tráng lệ. Đến nơi này, rốt cuộc anh ta cũng gặp được quỷ sai khác ngoài Hắc Vô Thường.
Hơn nữa còn giống hệt trong ấn tượng của anh ta, tất cả quỷ sai nơi này đều có dáng vẻ mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát. Trông như loại phải ăn ba đứa trẻ một bữa mới đủ kia.
Một quỷ sai mặc áo giáp đầu lâu hung tợn nói: “To gan, phủ quân trước mặt, còn không quỳ xuống!”
Đám quỷ sai còn lại cũng dữ tợn nhìn chằm chằm Vương Hiểu Phi, khiến bắp chân anh ta run lên, lông tơ toàn thân dựng đứng, sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống trong chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận