Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 252 - Những bí tịch này đều có thể mua được trên phần mềm màu cam* (1)

* cách gọi khác của app Taobao
* cách gọi khác của app Taobao
Nhưng điều đó không gây trở ngại tới việc ông trịnh trọng ôm thứ này vào ngực, tựa như ôm được trân bảo quý hiếm. Tống Sở Sở bên cạnh thì lại nhìn tới nhe răng trợn mắt, cảm thấy có chút đau bao tử.
Đừng tưởng cô không biết.
Chẳng phải món đồ chơi này là ông chú vịt Donald già Scrooge McDuck giàu sụ đấy à. Từ Huyền không nói, cô còn tưởng rằng đây là mô hình nữa đó...
Ông chủ dùng món đồ chơi này để chiêu tài cho người ta, xác định không phải dùng để tấu hề đâu đúng không?
Tiền Huy vui mừng hớn hở, quẹt thẻ thanh toán phí tư vấn và tiền mua “thuốc chiêu tài”.
“Bác sĩ Từ, vài ngày nữa chúng ta cùng đi làm thủ tục chuyển nhượng.”
“Giờ tôi với lão Hoàng đi trước đây.”
Sau khi ông chào tạm biệt Từ Huyền thì rời khỏi phòng tư vấn với Hoàng Hâm.
Từ Huyền nhìn bóng lưng hai người họ, chỉ cười mà không nói gì.
Tống Sở Sở xáp lại gần, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
“Ông chủ, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Từ Huyền nhìn sang cô, cười như không cười, nói: “Cô muốn hỏi có phải thật sự có bí tịch gì đó có thể tự học thành tài giống vị “Mã đại sư” kia không.”
Tống Sở Sở cười hề hề, xoa xoa hai bàn tay: “Chính xác chính xác, tôi đúng là muốn hỏi chuyện này!”
“Có thể trở nên lợi hại giống ông chủ là tốt nhất!”
Từ Huyền mỉm cười: “Có.”
“Mấy quyển như [Thái Thượng Hoàng Lục Trai Nghi], [Thanh Tĩnh Kinh], [Thái Thượng Cảm Ứng Thiên], [Thái Bình Thanh Lĩnh Thư], [Vân Cấp Thất Thiêm] *, đều là kinh điển.”
* những cuốn sách của Đạo giáo
* những cuốn sách của Đạo giáo
Tống Sở Sở kích động, “Ông chủ, anh... có những quyển sách này không?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Tôi không có, nhưng tôi biết nơi nào có.”
Hai mắt Tống Sở Sở bừng sáng trong phút chốc, giọng điệu hơi run rẩy: “Nơi... nơi nào?”
Từ Huyền cười tủm tỉm: “Cô lên phần mềm màu cam, tìm loạt sách nhập môn Đạo gia cơ sở, còn có ba mươi sáu bộ Tôn Kinh.”
“Có khi mua nguyên bộ còn được giảm giá.”
Tống Sở Sở lập tức kinh ngạc, tiếp đến nhanh chóng hiểu ra. Khuôn mặt nhỏ trở nên bí xị trong chớp mắt.
Cô khó chịu hỏi: “Ông chủ, anh lại đùa tôi đấy à?”
Lúc này, Từ Huyền ung dung thốt ra một câu: “Chờ cô học thuộc hết những quyển này, tôi có thể dạy cô cách vẽ…”
“Thuốc.”
Sau này, chắc chắn lượng khách đến phòng tư vấn sẽ ngày càng đông.
Từ Huyền cũng lười làm đi làm lại loại việc vặt như “chế thuốc” này.
Lúc bấy giờ, việc bồi dưỡng một người làm công có năng lực toàn diện là vô cùng cần thiết.
Tống Sở Sở hết sức mừng rỡ.
Nhưng, sau khi cô cẩn thận suy nghĩ một lát thì lại thấy hơi buồn rầu...
Từ Huyền vừa một hơi đọc ra nhiều tựa sách như vậy, toàn bộ đều là sách cổ vô cùng khó đọc khó nhớ, còn muốn cô học thuộc. Ngẫm lại cũng khiến người ta tê dại cả da đầu.
Tròng mắt cô đảo qua đảo lại, nói bằng giọng điệu từng bước thuyết phục: “Ông chủ ơi.”
“Anh xem, không phải chỗ này của chúng ta là phòng tư vấn tâm lý à? Có đúng không?”
“Thế nên, tôi phải đọc nhiều sách Đạo gia như vậy làm gì?”
Từ Huyền liếc nhìn cô một hồi rồi thản nhiên nói: “Cô nói cũng có lý.”
“Đợi chút nữa cô lên mạng tìm đọc tất cả sách giáo khoa của khoa tâm lý học chuyên nghiệp ở trường đại học đi, học xong tôi sẽ dạy cho cô.”
Tống Sở Sở hận không thể vả cho cái miệng rộng của mình một phát! !!
...
Ngày hôm sau.
Tiền Huy lại tìm tới với nét mặt nhức cả trứng!
“Bác sĩ Từ, cậu nhìn giúp tôi xem không phải tôi lại đụng trúng quỷ nữa đó chứ?”
Vẻ mặt Tống Sở Sở hết sức nghi ngờ.
Trên người vị này trông rất bình thường...
Hoàn toàn không nhìn ra có vấn đề gì.
Cô tò mò hỏi: “Ngài Tiền, ngài không nhìn thấy gì hết thì sao mà biết được?”
“Chắc là ảo giác đấy?”
Tiền Huy kiên định lắc đầu: “Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!”
“Lúc tôi vừa rời giường sáng nay đã lập tức cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”
“Xung quanh tôi cứ lành lạnh, hệt như có người một mực phà hơi bên cạnh.”
“Ấn tượng của tôi với cảm giác này rất sâu, tuyệt đối không thể nhầm được!”
Từ Huyền nhịn cười: “Ừ, đúng thật là vậy.”
Nói rồi hắn búng ngón tay ra.
Bốn giọt nước óng ánh lập tức rơi vào mỗi bên mắt của Tống Sở Sở và Tiền Huy. Cảnh tượng trước mắt bọn họ bỗng chốc biến đổi!
Chỉ thấy có một người phụ nữ ôm đứa bé, một lão già còng lưng và một thanh niên không có hai chân. Ba bóng dáng mờ mờ, vẻ mặt vô cảm đang không ngừng xoay quanh Tiền Huy.
Tuy ba người bọn họ đều có ánh mắt vô hồn, động tác cứng ngắc.
Nhưng lại khiến cho người ta có thể cảm nhận được dường như họ đang vô cùng gấp gáp.
Thanh niên không có chân kia còn ôm ống quần Tiền Huy, như thể có ý đồ trèo lên trên...
Toàn thân Tiền Huy lập tức cứng đờ, cả người run lẩy bẩy, không dám xoay cổ dù chỉ một chút. Một người đàn ông năm mươi tuổi như ông sắp sửa khóc toáng lên tới nơi.
“Không phải đều là từng người tới à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận