Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 104 - Không ai có thể từ chối sự cám dỗ này

"Ngài không gia nhập xem như là quá sáng suốt luôn!"
Số 9 nhất thời cạn lời.
Người kia, ngày hôm nay sợ là tới đây quấy rối rồi.
Cảnh sát Vương một mực bên cạnh xem náo nhiệt nghe thấy đối thoại của mấy người, không khỏi trừng to hai mắt.
Trong lòng của anh ta còn có chút buồn bực.
Đến cả anh ta cũng không biết cái thứ gọi là Cục quản lý linh dị này là ngành gì.
Anh ta công tác trong cục nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe tới.
Nếu như không phải thái độ của cục trưởng bọn họ với Số 9 nhiệt tình kỳ cục, ngay từ đầu anh ta còn tưởng rằng cái tên kỳ kỳ quái quái ấy là lừa cả Cục cảnh sát nữa cơ.
Lúc này.
Số 9 đã từ bỏ suy nghĩ lôi kéo Từ Huyền tiến vào Cục quản lý linh dị.
Anh hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Vậy thì anh Từ, chúng ta tâm sự chuyện thứ hai đi."
"Cũng chính là vụ án giết người liên hoàn lần trước ấy."
"Không biết anh Từ có thể giúp chúng tôi chỉ điểm một chút không."
"Độc thủ đằng sau tên sát thủ ấy rốt cuộc là kẻ nào, đang ẩn náu ở nơi nào?"
"Chuyện này liên quan đến sự an toàn tính mạng của mấy triệu người của cả một thành thị, xin anh Từ đừng từ chối."
Số 9 cũng không có nói rõ ràng, lấy năng lực mà Từ Huyền biểu hiện ra vừa rồi.
Tin tưởng cho dù anh ta không nói, chắc chắn Từ Huyền cũng sẽ không thể không biết gì.
Thật ra thì ngay từ đầu vụ án này cũng không được coi trọng cho lắm.
Vốn là hệ thống cảnh vụ thường quy phụ trách.
Tiếp đó sau khi cảnh sát ở hiện trường gặp phải một ít chuyện quỷ dị, đồng thời báo lên, Cục quản lý linh dị mới phát hiện điều không thích hợp.
Tranh thủ thời gian phái người đi xử lý.
Một khi không xử lý thích đáng chuyện này, sợ rằng hậu quả khó mà lường được.
Đáng tiếc độc thủ sau màn kia thật sự là quá cẩn thận.
Căn bản không tìm được tung tích.
Số 9 cũng chỉ là nghe nói về năng lực của Từ Huyền, cho nên mới đến đây thử xem sao thôi.
Không ngờ thậm chí còn có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn!
Từ Huyền nghe được lời anh ta nói, mỉm cười lắc đầu đáp: "Chớ dùng đạo lý lớn để dọa tôi."
"Chuyện bắt tội phạm, là việc mà ban ngành phía chính phủ các anh cần làm."
"Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường thôi."
"Lại còn là khoa tâm lý nữa, đến cả máu còn chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Số 9 nghe thấy lời Từ Huyền nói, khóe miệng không nhịn được co giật.
Người này, sợ rằng còn có thể thấy được màu quần lót của anh ta luôn đi.
Thế mà còn không biết ngại nói mình chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường?
Năng lực giả heo ăn thịt hổ này đúng là tuyệt cú mèo!
Số 9 mở miệng nói: "Anh Từ, Cục quản lý linh dị chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến anh làm không công."
"Không biết một viên Tụ Linh đan, có đủ để làm thù lao cho anh ra tay không?"
"Tụ Linh đan sao?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Cái đồ chơi này, tôi không cần."
"Không cần?"
Số 9 thoáng có chút ngạc nhiên.
Anh ta vốn cho rằng mình đều đã lấy thứ này ra rồi, rất có khả năng là mười phần chắc chín.
Loại đan dược có thể đề thăng tiến độ Luyện Tinh Hóa Khí như Tụ Linh đan này, gần như có thể ngang giá với tu vi.
Tuyệt đối là đồng tiền mạnh!
Đối với nhân sĩ tu hành ở thời đại này mà nói.
Dựa vào chính mình cực cực khổ khổ tu luyện tăng cao tu vi, gần như là bằng với ốc sên bò.
Không có tu sĩ nào có thể từ chối được sự cám dỗ này.
Mấu chốt hơn là -- Tụ Linh đan này, ở thời đại bây giờ đã không còn ai có thể luyện chế ra.
Chỉ có thể thỉnh thoảng tìm được một ít trong động phủ mà các tiền bối để lại.
Số 9 có nghĩ thế nào cũng không rõ, Từ Huyền thế mà lại từ chối luôn cả Tụ Linh đan ư?
Sau khi Từ Huyền từ chối Tụ Linh đan.
Nhịp tim của ông lão râu trắng đang ở bên cạnh Số 9 đột nhiên tăng nhanh!
Quả nhiên...
Quả nhiên ông ấy không nhìn lầm!
Vậy mà anh Từ này thật sự đã tới được cảnh giới đó rồi!
Tụ Linh đan đã trở nên hoàn toàn vô dụng đối với hắn rồi, thực sự chẳng khác gì ăn kẹo dẻo cả.
Số 9 muốn dùng Tụ Linh đan tới để trả thù lao, triệt để chính là ông nói gà bà nói vịt đây mà.
Lúc này, vẻ mặt Số 9 cũng khá là xoắn xuýt.
Tụ Linh đan đã là loại tiền tệ tốt nhất của Cục quản lý linh dị rồi đấy.
Ngay cả loại tiền tệ tốt nhất này mà Từ Huyền cũng không cần, hiện giờ anh chả biết nên làm thế nào đây nữa.
Cũng may, Từ Huyền tự mình mở miệng.
“Tôi có một lời đề nghị.”
“Nếu như các người đồng ý, có thể thử hợp tác một chút.”
“Còn không đồng ý thì cứ thôi đi.”
Số 9 khẽ giật mình, gật đầu nói: “Anh Từ, anh nói đi.”
Từ Huyền cầm giấy bút rồi viết lên đó mấy chữ, xong đưa qua.
Số 9 nhìn thấy thứ được ghi trên giấy, có hơi sửng sốt, kế đó gật đầu, nói: “Xin phép vắng mặt một lát, tôi đi xin chỉ thị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận