Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 394 - Cảm giác ông chủ này đang lừa mình nhưng lại không có bằng chứng (1)

Bình thường minh tinh quay phim rác không phải vì không biết bộ phim này nát bét, cái chính là do đối phương đã cho họ rất nhiều tài nguyên, lợi ích khác để trao đổi.
Bộ phim dưa nứt táo vẹo này… dù muốn nhặt tiền lẻ thì cũng chả có mà nhặt. Rất rõ ràng Dương Thanh Thanh tuyệt không phải vì nhặt tiền lẻ.
Rất nhiều giang cư mận cảm thấy Dương Thanh Thanh muốn dùng cách “làm nghệ thuật” này để bày tỏ sự khinh bỉ với bộ phim đã từng sỉ nhục quốc gia. Hành động này ngược lại, đã khiến bia miệng và thiện cảm của quần chúng dành cho cô tăng lên không ít.
...
“Hoan nghênh, hoan nghênh đại minh tinh Dương tiểu thư gia nhập~”
Hôm ấy, lúc Dương Thanh Thanh đến, cả đoàn làm phim [Trở Lại Đại Minh Bán Mặt Nạ] đều ra ven đường đứng chờ, còn chuẩn bị hẳn một nghi thức hoan nghênh.
Đừng cảm thấy việc này quá lố lăng.
Toàn bộ đoàn làm phim bao gồm cả đạo diễn và mấy diễn viên chính, thật sự chỉ có mỗi Dương Thanh Thanh được tính là “minh tinh”.
Việc nâng cao lưu lượng của cả bộ phim đều trông cậy hết vào Dương Thanh Thanh. Đạo diễn cũng đã sớm nhắc nhở các diễn viên chính -- cho dù Dương Thanh Thanh có ‘giở thói ngôi sao’ trong đoàn làm phim thì bọn họ cũng phải nhẫn nhịn, hơn nữa còn phải phối hợp cho khéo nữa kìa.
Hết cách rồi. Giới này chính là thực tế, thực dụng như vậy đó.
Điều khiến họ bất ngờ nhất chính là thái độ của Dương Thanh Thanh sau khi vào đoàn lại cực kỳ hòa nhã, đạo diễn bảo làm gì thì làm đó.
Đạo diễn cũng nhờ Dương Thanh Thanh góp ý vài lần nhưng cô chỉ nói tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của ông, biểu hiện này khiến thiện cảm của mọi người tăng lên vùn vụt.
Lúc rảnh rỗi, cô cũng thường xuyên cười cười nói nói với các diễn viên chính còn trẻ tuổi khác, quan hệ với mọi người khá tốt.
Diễn viên đóng vai nữ chính vừa tốt nghiệp tò mò hỏi: “Chị Dương, sao chị lại muốn gia nhập đoàn làm phim nát... nhỏ xíu của tụi em thế ạ?”
“Chắc không giống những gì trên mạng nói là để hả giận đâu nhỉ?”
Dương Thanh Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không phải, chị đã tìm một vị bác sĩ tâm lý rất lợi hại xem thử. Ngài ấy nói gia nhập đoàn làm phim này có lợi cho sức khỏe tâm lý của chị. Có thể làm dịu lo âu nữa.”
Mấy bạn diễn viên chính đều ngơ ngác. Có cách chữa bệnh như thế luôn à?
...
Trong phòng tư vấn tâm lý Thiên Cơ.
“Ông chủ! Anh nhìn! Anh mau nhìn nè!”
“Tôi thành công rồi!”
Tống Sở Sở kích động, cầm một tờ giấy đưa qua cho Từ Huyền xem. Trên đó vẽ một người mập mạp màu xanh lam, râu ria xồm xoàm và bọng mắt nhìn đáng sợ.
Nếp nhăn trên trán có thể hù chết người.
Trong miệng còn cà lơ phất phơ ngậm một điếu thuốc.
Hoàn toàn chính là hình tượng một người đến tuổi trung niên lưu manh chẳng làm nên trò trống gì...
Nhìn kỹ lại mới có thể nhận ra thân phận thật sự của vị mập mạp màu xanh này nhờ vào chiếc chuông đeo trên cổ và cái túi trước bụng.
Tống Sở Sở có chút căng thẳng chờ nhận xét của Từ Huyền.
Cô cũng không có cố ý vẽ thành thế này.
Chỉ là dựa vào nguyên bản trong truyện tranh thì có vẽ kiểu gì cũng thất bại.
Ngược lại là vẽ theo hình tượng Doraemon trung niên quỷ quái trên mạng này mới có thể nắm bắt được “ý” trong đó. Chỉ một lần đã thành công ngay!
Thế nhưng Từ Huyền lại không hề phê bình cô, thay vào đó còn gật đầu: “Không tệ, tuy tờ này của cô hơi xấu một chút, nhưng cũng xem như đủ tư cách.”
Tuy hình tượng trên tờ bùa bình an này có chút cảm giác giống ông chú trung niên biến thái.
Nhưng hiệu quả thì rất bình thường, ngoại trừ pháp lực hơi yếu một tí ra, các phương diện khác cũng có thể coi là một sản phẩm hợp quy cách.
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Sau này cô phụ trách làm thuốc trong tiệm.”
“Cô vẽ hai mươi tấm hình này trước đi.”
“Coi như rèn luyện củng cố một chút.”
Tống Sở Sở nghe phải vẽ hai mươi tờ xong, nét mặt kích động lúc đầu lập tức suy sụp.
“Không phải chứ, ông chủ.”
“Thật là tàn nhẫn quá đi...”
Mới đầu, cô thấy Từ Huyền chỉ tiện tay vẽ vài nét đã thành công còn rất hâm mộ. Bây giờ tự mình tới thử mới biết được.
Chỉ vẽ một tờ như này thôi mà cô đã mệt gần chết.
Giống y như sau khi chạy mười cây số rồi còn bị bức ép làm năm bộ đề thi toán nữa vậy. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị ép khô.
Hai mươi tờ, quả thực có thể lấy đi nửa cái mạng của cô...
Từ Huyền cười như không cười nhìn cô: “Không vẽ thứ này cũng được.”
“Vậy cô tiếp tục vẽ loại thuốc bù nước kia đi, luyện đến khi nào nắm được mới thôi.”
Tống Sở Sở nghe được hai chữ “bù nước”, nét mặt lập tức trở nên đau khổ. Cũng không biết tại sao.
Rõ ràng loại thuốc bù nước kia là đơn giản nhất.
Trên lý luận thì tờ Doraemon này dễ hơn nhiều. Lúc cô vẽ cũng tương đối nhẹ nhõm hơn.
Nhưng bất luận cô cố thế nào cũng đều không thành công. Hơn nữa điều kỳ quái nhất chính là…
Bạn cần đăng nhập để bình luận