Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1058 - Tiền lương một năm 50 vạn không tốt bằng đi giao hàng? Anh nghĩ cái quái gì thế? (1)

Từ Huyền: “Hiện tại kết nối với vị bệnh hữu kế tiếp.”
“Có ID [Xin Hãy Coi Tôi Là NPC].”
Rất nhiều khán giả xem live đều sửng sốt.
Tại sao lại có người đặt tên nick kỳ lạ như vậy chứ?
Sau khi kết nối thành công, mọi người lại sửng sốt. Phía trước camera chỉ có một chiếc bàn. Trên mặt bàn, ngoại trừ bày một chiếc mô hình “Mori Kogoro” ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.
Lúc này, trong phòng live xuất hiện một giọng nói nam yếu ớt.
“Ẹc, xin chào bác sĩ Từ.”
“Tính cách của tôi tương đối hướng nội, không thích lộ mặt trước nhiều người như vậy cho lắm.”
“Tôi vừa mới tìm khắp nhà nhưng không có tìm được khẩu trang che mặt gì đó.”
“Tôi có thể kết nối giấu mặt như thế này không?”
“Nếu như không được thì để tôi nghĩ biện pháp khác...”
Vô số khán giả xem live đều cạn lời.
Hay lắm, coi như là bọn họ đã hiểu rồi.
Khó trách bệnh hữu này lại đặt tên ID kỳ lạ như vậy. Thì ra là một người hướng nội sợ human à...
Rất nhiều người đều không nhịn được than thở.
“Bệnh hữu, anh đều sợ human rồi còn rút thăm làm gì nữa, không phải là tự tìm phiền toái sao... [moi mũi.jpg]”
“Hơ... Thì ra thực sự có người mua một phần mô hình Mori Kogoro hả... [cười khóc.jpg]”
“Chết cười, không hiểu sao lại có cảm giác đang coi [Học sinh tiểu học Tử Thần] bản người thật í.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
“Bệnh hữu, anh muốn để tôi kể về quá khứ của anh, hay là trực tiếp hỏi vấn đề luôn?”
[Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] chần chờ một lát rồi mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, tôi... tôi nghe ngài.”
Từ Huyền gật đầu nói: “Vậy thì tôi nói một chút đi.”
“Vị bệnh hữu này, từ khi còn rất nhỏ cha anh đã đổ bệnh qua đời.”
“Mẹ anh không muốn nuôi nấng anh, vậy nên ném anh cho bà nội, còn mình thì chạy theo một người đàn ông khác.”
“Sau đó bà nội qua đời, bệnh hữu được chú của mình dẫn về nhà lúc tầm vào tuổi, lớn lên trong nhà của chú.”
“Chú anh đối xử với anh cũng không tệ lắm.”
“Có điều thím và em họ của anh thì lại có thái độ cực kỳ kém đối với anh!”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là lúc chú anh không có mặt tại nhà.”
“Là anh hay bị mắng nhiếc ức hiếp.”
“Lâu dần như vậy, tạo nên tính cách có chút sợ giao tiếp này của bệnh hữu...”
[Xin Hãy Coi Tôi Là NPC] cảm khái nói: “Bác sĩ Từ nói rất đúng.”
“Lúc đó tôi ăn nhờ ở đậu từ nhỏ.”
“Bọn họ vì để tiết kiệm tiền, quần áo cho tôi mặc có rất nhiều đều là quần áo cũ nhà họ hàng không cần.”
“Sau này khi tôi cao lớn hơn, họ trực tiếp cho tôi mặc quần áo cũ của chú...”
“Mọi người có thể tưởng tượng xem.”
“Hồi đó tôi khoảng tầm mười mấy tuổi, mặc quần áo của người hơn bốn mươi tuổi, bị bạn học trong trường học thấy thì bọn họ sẽ cười nhạo tôi như thế nào.”
“Dẫn đến việc tôi vẫn luôn không thích đến trường.”
“Thế nhưng cũng không dám về nhà.”
“Bởi vì khi ở nhà, chỉ cần thấy tôi trở về là thím tôi hay mắng tôi.”
“Sau đó tôi thích ở một mình trong một căn phòng nhỏ, ai cũng không muốn gặp...”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng nghe thế cũng cảm thấy hơi thổn thức.
Thân thế của bệnh hữu này đúng là có chút đáng thương.
Nếu như đổi thành bọn họ lớn lên trong tình cảnh như thế, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi sẽ có tính cách sợ giao tiếp...
Từ Huyền tiếp tục nói: “Sau này khi anh tốt nghiệp cấp 3 xong, bởi vì thành tích không tốt không có thi lên đại học.”
“Có điều bởi vì đã trưởng thành rồi, cũng có thể đi ra ngoài làm công.”
“Vì vậy anh không chút do dự, lấy cớ này để dọn ra khỏi nhà chú thím, một mình ở bên ngoài thuê phòng ở.”
“Mấy năm nay, anh lần lượt làm nhân viên giao hàng, nhân viên bán đồ ăn, nhân viên phục vụ nhà hàng.”
“Thậm chí lúc không có tiền còn thỉnh thoảng đi nhặt rác nữa...”
“Có điều cũng may, anh tinh thông một kỹ năng.”
“Vài năm sau đó anh bắt được một cơ hội, được một quý nhân thưởng thức.”
“Ông ấy muốn lấy lương một năm năm mươi vạn đào anh đi công ty của ông ấy.”
“Có điều bởi vì anh sợ giao tiếp, không thích đi làm đối mặt với những khác, cho nên từ chối...”
Các khán giả xem live trong phòng đều kinh ngạc.
“Hay lắm, cơ hội gì mà đến mức tiền lương một năm năm mươi vạn thế? Tôi cũng muốn có cơ hội này!”
“Một tháng tôi mười hai nghìn tám, một năm của anh bằng bốn năm năm của tôi luôn đó. [khóc lớn.jpg]”
“Lầu trên ây anh tính toán kỹ càng lại coi một năm của anh ta bằng mấy năm của mình thế. [moi mũi.jpg]”
“Chết cười mất, người anh em à anh một tháng hai nghìn tám là có lý do đấy, đổi thành tôi là ông chủ của anh, tôi chỉ muốn cho anh một nghìn tám thôi [tức cười.jpg]”
“Bác sĩ Từ, rốt cuộc là cơ hội gì vậy? Tôi cũng làm nhân viên bán đồ ăn đây, cũng muốn đi thử một chút...”
Từ Huyền lắc đầu cười: “Mấy người không có cơ hội đâu.”
“Kỹ năng vị bệnh hữu này tinh thông là vẽ tranh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận