Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 907 - Xây dựng lại địa phủ, Luyện Hư Hợp Đạo.

Nếu mỗi hồn ma đều phải tính một lần, há chẳng phải tương đương với việc mỗi ngày bắt cô làm vô số đề toán ư? Cô đột nhiên bừng tỉnh.
Khó trách sư phụ buộc cô làm đống bài tập kia mỗi ngày... Quá nham hiểm mà...
Lúc này, hồn phách Vương Hiểu Phi được dẫn đến trạm tiếp theo: Trên một cây cầu bắc ngang Vong Xuyên.
Trên cầu có một cô gái đang nấu nồi canh đậm đặc xanh mơn mởn. Vương Hiểu Phi nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi trở nên căng thẳng.
Chắc hẳn đây là lúc uống “canh Mạnh Bà” để quên đi kiếp trước trong truyền thuyết.
Chỉ là lúc anh ta nhìn thấy người đang nấu canh Mạnh Bà, quả nhiên lại cảm thấy khá quen...
Vương Hiểu Phi thăm dò hỏi: “Cô là Sở... Sở Sở hả?”
“Đúng là tôi.”
Tống Sở Sở mặt không đổi sắc múc bát canh ra đưa cho anh ta: “Đừng nói nhiều, uống đi.”
Vương Hiểu Phi nhìn nước canh đậm đặc màu xanh sẫm đang sủi bọt trong bóng đêm, không kìm được nuốt ngụm nước miếng. Canh Mạnh Bà này trông doạ người quá đi...
Vương Hiểu Phi đau khổ hỏi: “Có thể thêm ít mật ong vào không? Nhìn bát này, tôi thật sự không dám uống...”
Tống Sở Sở liếc nhìn anh ta: “Không uống nữa sẽ bị đánh vào súc sinh đạo đấy.”
“Uống, uống, tôi uống.”
Vương Hiểu Phi bị dọa hốt cả hền, nhắm hai mắt lại, há miệng khó chịu ực một ngụm xuống. Nước canh vừa vào miệng, ánh mắt anh ta lập tức trở nên mờ mịt.
Như thể không còn nhớ gì nữa...
“Tôi đang ở đâu đây?”
“Tôi là ai thế?”
Quỷ Tướng đưa Vương Hiểu Phi đi đến giai đoạn cuối của quá trình: Đài luân hồi.
Một lát sau, Vương Hiểu Phi mơ mơ hồ hồ đi đến đài luân hồi để đầu thai chuyển thế... Cứ như vậy, quá trình đầu thai chuyển thế hoàn chỉnh đã được hoàn thành.
Điều này có ý nghĩa bất phàm đối với cả trời đất này...
Khoảnh khắc Vương Hiểu Phi rời khỏi đài luân hồi.
Vô số tu sĩ trong Long quốc, bất kể trước đó đang làm gì, lúc này đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bọn họ cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn.
Dường như vừa rồi cả thế giới chợt xuất hiện cảm giác bị xé rách mãnh liệt. Như thể pháp tắc Thiên Đạo bị vỡ ra một lỗ hổng...
Trong chốc lát, vô số nhân sĩ tu luyện đều cảm nhận được rất rõ nồng độ linh khí xung quanh tăng lên một mức nhỏ...
Bóng dáng Từ Huyền cũng xuất hiện trong Quỷ thành. Hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười. Bầu trời trên cao vẫn là vùng trời kia.
Nhưng trong mắt Từ Huyền, pháp tắc Thiên Đạo này đã khác hẳn trước đây...
“Cuối cùng, xiềng xích Thiên Đạo đã bị phá vỡ.”
Từ Huyền không khỏi cảm khái...
Tại sao hạn chế của Thiên Đạo với Luyện Thần Hoàn Hư lại ngoan cố đến vậy!
Cho dù hắn đã có vô số công đức, lại có thân phận VIP đặc quyền có thể nhìn thấu con mắt Thiên Đạo nhưng vẫn hao phí công sức lớn như thế.
Rốt cuộc đến tận bây giờ mới đột phá được tầng xiềng xích này, còn có thể tiếp tục đột phá lên nữa...
Dù vậy, xiềng xích Thiên Đạo này chỉ có thể tiếp nhận mỗi mình Từ Huyền.
Chả trách trong tiểu thuyết tiên hiệp, lúc nhân vật chính tu luyện đến đỉnh điểm dung nạp của thế giới đều phải nghĩ cách phá vỡ hư không để phi thăng đến thượng giới. Việc này đúng là chẳng dễ dàng gì...
“Hiện tại đã đột phá rồi nhỉ!”
Từ Huyền cười nhạt, vì xây dựng lại địa phủ, hắn gần như đã dùng toàn bộ công đức để khai khiếu cho Tiểu Ngũ. Nhưng hắn lại không lo lắng lắm.
Còn có một khoản thu nhập lớn nhất chưa được ghi nhận...
Lúc này, ở khắp nơi trong Long quốc, trên người vô số fans từng tự nguyện quyên góp cho Từ Huyền đều tỏa ra một luồng sáng. Ánh sáng này có mạnh có yếu.
Ánh sáng nào vô cùng yếu ớt thì dù trong bóng đêm cũng chưa chắc có thể thấy rõ.
Ánh sáng nào tương đối mạnh thì cả cơ thể người đó bừng sáng y hệt bóng đèn!
Khiến người bên cạnh họ giật nảy mình! May mà ánh sáng này chỉ đột ngột lóe lên trong phút chốc rồi biến mất.
Những fans này thầm cảm thấy rất kỳ dị. Họ cảm giác như thể trên người đã có thêm gì đó...
Giúp họ yên tâm và sung túc một cách khó hiểu.
Cứ như có thứ gì đang bảo vệ họ...
Cùng lúc đó, trên núi Tiểu Cô.
Một luồng khí tức huyền bí cổ kính từ không trung giáng thẳng xuống người Từ Huyền. Ánh sáng công đức gần như không còn trên người Từ Huyền lại lần nữa tăng lên đến mức độ khoa trương!
Từ Huyền giật mình, lập tức dồn tất cả công đức vào xiềng xích tu vi...
Chỉ trong chốc lát, bình cảnh của Luyện Thần Hoàn Hư đại viên mãn đã bị phá vỡ.
Vô số năm sau khi kết thúc thời kỳ Hồng Hoang thượng cổ. Hôm nay, một vị đại tu sĩ đạt đến cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo lần nữa được sinh ra trên đời…
Ngay lúc này.
Không khí trên núi Tiểu Cô hình như cũng trở nên phấn khởi hơn, như thể đang hưng phấn vì sơn chủ đột phá cảnh giới.
Nếu bây giờ có đồng đạo giới tu luyện đến núi Tiểu Cô làm khách, đương nhiên sẽ kinh ngạc trước trạng thái hiện tại của Từ Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận