Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 863 - Ha ha, hồng môn yến gì đây (3)

“Chỉ có điều...”
“Thuốc này của tôi cần đến mấy ngàn tệ, giá cả không rẻ.”
“Hơn nữa, quan trọng nhất là còn không thuộc phạm vi bảo hiểm y tế chi trả.”
“Chúng tôi là bác sĩ, phải cân nhắc mọi khía cạnh vì bệnh nhân.”
“Để tránh tăng thêm gánh nặng cho bệnh nhân, tôi đành loại bỏ phương án này.”
“Vẫn là dùng phương án trị liệu đầu tiên đi, chi phí thấp, hiệu quả chữa trị cũng khá ổn...”
Đông đảo khán giả trong phòng live đều cực kỳ thỏa mãn!
“Ừm, đúng là cách thứ nhất hay hơn á! Mấy ngàn tệ đâu có rẻ! Đến cả vợ bệnh nhân này cũng chạy mất rồi, tốt nhất là đừng tăng thêm gánh nặng cho anh ta nữa. [Đầu chó.jpg].”
“Cười chớt, thích nhất là nhìn bác sĩ Từ đứng đắn đàng hoàng nói hươu nói vượn như vầy.”
Từ Huyền gõ bàn, mỉm cười nói: “Được rồi, livestream hôm nay đến đây thôi.”
“Các vị bệnh hữu, chúng ta hẹn lần sau gặp lại~”
Nói rồi hắn offline trong tích tắc.
Màn hình phòng live trở nên tối đen.
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ, không có anh em biết sống sao!”
“Aizz, lại xem xong nữa rồi...”
“Hôm nay xem rất sướng, đi quất chai rượu giả ăn mừng cái đã.”
Rất nhiều khán giả trong phòng live ở lại tán gẫu thêm một lúc rồi cũng từ từ giải tán.
...
Trong phòng tư vấn.
Từ Huyền đóng livestream rồi thêm WeChat của vài khán giả xem live.
Sau đó lại gửi địa chỉ chuyển đồ cho Tống Sở Sở và đuổi cô ấy đi gửi chuyển phát nhanh.
Không lâu sau, một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi đeo kính từ bên ngoài tiến đến. Người này rõ ràng hơi sợ giao tiếp với người lạ.
Lúc anh ta bước vào, nét mặt hơi sợ hãi.
Sau khi thấy Từ Huyền, anh ta chần chờ gọi: “Bác sĩ Từ?”
Từ Huyền mỉm cười gật nhẹ đầu: “Là tôi.”
Hắn chỉ vào cái ghế trong phòng tư vấn rồi nói: “Mời ngồi.”
“Anh có vấn đề gì, có thể nói tôi nghe thử.”
Người trẻ tuổi kia ngồi xuống như trút được gánh nặng.
Anh ta nghe Từ Huyền đặt câu hỏi xong thì vô ý thức đẩy mắt kính, lộ vẻ mặt xoắn xuýt.
“Ầy, bác sĩ Từ.”
“Thật ra cũng không phải vấn đề lớn gì.”
“Tôi cũng không biết có nên tìm đến ngài không...”
“Nhưng tôi thật sự hết cách rồi...”
Anh thanh niên này thở dài thườn thượt.
“Nói ra thật mất mặt.”
“Khoảng thời gian trước, tôi có cãi nhau với bạn gái mình.”
“Ặc, thật ra cũng không tính là cãi nhau, chủ yếu là cô ấy mắng tôi...”
“Cô ấy luôn nói tôi hèn nhát, không có tinh lực, không ra dáng đàn ông gì hết...”
“Đêm hôm đó, sau khi cãi nhau, cô ấy đóng sập cửa đi ra ngoài.”
“Về sau, bất kể tôi gọi điện thế nào, cô ấy cũng không nghe máy...”
“Tôi nhắn tin hỏi có phải cô ấy muốn chia tay không, cô ấy cũng không trả lời.”
Thanh niên đeo mắt kính hơi bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Từ, bây giờ tôi đúng là hết cách rồi.”
“Anh có thể nghĩ cách tìm bạn gái về giúp tôi được không?”
“Chỉ cần cô ấy chịu về, dù cô ấy đánh mắng thế nào, tôi cũng chịu được.”
“Tôi thật sự rất nhớ cô ấy...”
Sau khi Tống Sở Sở làm xong quay về bèn nghỉ ngơi ngay bên cạnh.
Cô nghe được lời anh trai này nói, không khỏi co giật khóe miệng. Hay lắm!
Thằng cha này cũng hèn nhát quá rồi đó.
Vẻ mặt Từ Huyền khá kỳ quái: “Bảo tôi tìm người về giúp anh thì rất đơn giản.”
“Nhưng...”
“Nếu tính cách anh cứ thế này mãi.”
“Cho dù có tìm được người về, cô ấy vẫn sẽ chia tay anh thôi.”
Thanh niên đeo mắt kính nghe hắn nói vậy, thoáng ủ rũ.
Anh ta buồn bực nói: “Tôi đã có tính cách này từ nhỏ rồi, tôi cũng đành bó tay.”
“Bác sĩ Từ, thật sự không có cách nào ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không có cách nào, anh nhất định phải thay đổi!”
“Tôi nói thật cho anh biết.”
“Nếu anh không thay đổi.”
“Bạn gái anh chẳng những muốn chia tay anh.”
“Nghiêm trọng hơn, cô ấy có thể bị tính cách này của anh hại chết...”
Thanh niên đeo mắt kính lập tức biến sắc: “Hả? Đây đây... bác sĩ Từ, chắc không nghiêm trọng đến thế chứ?”
Từ Huyền bình thản gật đầu: “Đúng là nghiêm trọng như vậy đấy.”
Thanh niên đeo mắt kính cắn răng: “Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Nhưng... làm sao tôi thay đổi được?”
“Bác sĩ Từ, anh có thuốc gì không? Là loại thuốc mang theo bên người có thể giúp tôi trở nên dũng cảm ngay lập tức á.”
“Tôi có thể chi tiền mua...”
Từ Huyền hơi cạn lời: “Không có loại thuốc này đâu.”
“Nhưng cách thì có đấy.”
Thanh niên đeo mắt kính gật đầu lia lịa: “Bác sĩ Từ, ngài nói đi!”
Từ Huyền: “Gần đây, lầu trên của nhà anh thường xuyên có người ném đồ xuống đúng không?”
Thanh niên đeo mắt kính nghe xong lập tức lòng đầy căm phẫn, gật mạnh đầu: “Đúng đúng, quả thật có chuyện như vậy!”
“Nhà tôi ở lầu một, loại có sân ấy.”
“Gần đây, lầu trên có người bị bệnh thần kinh, ngày nào cũng ném loạn xạ đủ loại rác rưởi xuống nhà tôi.”
“Toàn mấy thứ như vỏ hoa quả, giấy vệ sinh gì đó.”
“Đến thời gian ba bữa cơm mỗi ngày, đại khái sẽ ném hộp đựng đồ ăn.”
“Thế mà còn ném cả áo mưa nhỏ nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận