Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 244 - Nguyên nhân cái chết -- kiếm nhiều quá, chợt giàu nên chết (1)

“Hay là, cậu giúp tôi nhìn xem thế nào?”
Từ Huyền mỉm cười, gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Hắn cũng đã nhìn ra.
Vị tổng giám đốc Tiền này nhờ Từ Huyền xem giúp ông ta, là có ý muốn kiểm tra đo lường thực lực chân thật của Từ Huyền. Dù sao mấy năm nay, chỉ sợ vị này cũng đã gặp được không ít đại sư giả.
Mặc kệ danh khí của Từ Huyền có lớn đến đâu, không tự mình nghiệm chứng thì vẫn sẽ luôn cảm thấy lo lắng thôi. Mà chủ yếu hơn vẫn là do một nguyên nhân khác.
Chỉ là ông ấy có chút hưởng thụ loại quá trình giao lưu huyền học với đại sư thôi. Nói trắng ra thì chính là mê chơi.
Mỗi người đều có yêu thích riêng của bản thân mình.
Mà sở thích của vị tổng giám đốc Tiền có vẻ lại chính là ở phương diện này.
Từ Huyền mở miệng nói: “Thuở nhỏ gia đình của tổng giám đốc Tiền đây cực giàu.”
“Hơn nữa không phải cái loại cực giàu theo kiểu bạo phát, mà là bắt đầu từ đời của ông cố ông.”
“Ông cố của ông vốn chỉ là một đứa trẻ chăn trâu bình thường.”
“Khi ông ấy hơn hai mươi tuổi thì đột nhiên làm giàu, xây dựng một phần gia nghiệp, đồng thời càng ngày càng lớn mạnh.”
“Chỉ tiếc qua đời tương đối sớm.”
“Bằng không sợ rằng đều có thể có cơ hội leo lên thành ở nơi kia, đứng bên cạnh vị nào đó cùng nhau duyệt binh.”
“Đến thế hệ của ông thì đã truyền được bốn đời.”
“Xem như là gia thế hiển hách.”
“Đến khi ông hơn ba mươi tuổi thì cha của ông qua đời, ông cũng bắt đầu tiếp nhận gia nghiệp.”
“Lúc này, gia đạo đột nhiên sa sút!”
“Gần như tiếp cận phá sản.”
“Những năm gần đây cũng vẫn duy trì ở trình độ tiểu phú, kém xa đời cha ông.”
“Có điều mấy năm gần đây, ông vững bước kinh doanh, mấy năm trước lại bắt kịp cơn gió đầu tiên của bất động sản, vì vậy lần thứ hai một bước lên mây, mang theo gia tộc một lần nữa quật khởi.”
“Bây giờ tuy không thể nói là khôi phục vinh quang đã từng, nhưng cũng coi như là hiển hách một thời.”
Tiền Huy mỉm cười lắng nghe, phối hợp thở dài nói một câu: “Đúng vậy, mấy năm kia tôi thực sự rất sợ hãi.”
“Thực sự cho rằng gia nghiệp bốn đời sẽ bị hủy ở trong tay của tôi.”
“Khoảng thời gian ở năm đó, lúc tôi không có chuyện gì làm thì hay chạy đến từ đường của nhà cũ, quỳ gối trước linh vị của tổ tiên khóc rống sám hối.”
Hoàng Hâm ở bên cạnh nghe thấy thế, sắc mặt không khỏi cổ quái.
Ông và Tiền Huy kết bạn với nhau trên phương diện làm ăn.
Sau đó thì phát hiện hai người đều có sở thích là huyền học nên mới trở thành bạn tốt. Thế nhưng người bạn thân này của ông phải chơi chuyên nghiệp hơn ông nhiều.
Cũng đã là thời đại này rồi, trong nhà cũ của người ta còn có từ đường chuyên môn! Vẫn còn bày linh vị tổ tông nữa! Nhìn đi!
Cái này gọi là chuyên nghiệp đấy!
So sánh với ông ấy, Hoàng Hâm hoàn toàn đúng là quá nghiệp dư, chính là đồ nhà quê từ đầu đến chân... Sau khi Tiền Huy nói xong vài câu này thì ông không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nghe Từ Huyền nói tiếp.
Những thứ Từ Huyền nói vừa nãy đều không phải là bí mật gì.
Chỉ cần hơi có chút hiểu biết về gia tộc của ông thì đều rất rõ ràng.
Nếu như Từ Huyền chỉ có như vậy, mặt ngoài tuy ông ấy không nói cái gì nhưng trong lòng sẽ có chút thất vọng. Đúng lúc này, khóe miệng của Từ Huyền lộ ra một nụ cười mỉm.
“Ông Tiền, mấy năm này ông làm giàu đều là dựa vào vị kia.”
“Mã đại sư.”
Tiền Huy nghe thấy một câu như thế, đồng tử chợt co rụt lại.
Từ Huyền ung dung nói: “Lúc ông Tiền đây còn trẻ thì hay gặp phải quỷ.”
“Hơn nữa mỗi lần đi tìm đại sư đuổi quỷ, qua một đoạn thời gian còn có thể lại tiếp tục gặp quỷ nữa!”
“Cho dù có tìm đại sư lợi hại đến mức nào, đặt bao nhiêu bùa hộ mệnh ở trên người thì đều không có tác dụng.”
“Nên gặp quỷ thì vẫn phải gặp thôi.”
“Sau đó có một vị đại sư giao cho ông một loại biện pháp.”
“Không những được giúp ông ngăn tai đuổi quỷ.”
“Mà lại giúp ông chiêu tài hưởng phúc, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.”
“Vị Mã đại sư kia, cũng là một vị cao nhân.”
“Sau khi ra tay giúp ông vài lần xong cũng không đòi hỏi cái gì.”
“Nhẹ nhàng ẩn lui giang hồ khi sự nghiệp của ông đạt đến đỉnh cao.”
Tiền Huy hít sâu một hơi, ca tụng từ tận đáy lòng: “Bác sĩ Từ quả nhiên không phải hư danh nói chơi.”
“Lúc tôi nghe lão Hoàng nói thì còn có chút không tin.”
“Bây giờ tôi biết rồi, thật sự lợi hại!”
“Quả nhiên giống như trên mạng nói vậy, cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của cậu.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Người làm bác sĩ tâm lý như chúng tôi đây, nếu trình độ kém cỏi thì sao dám khám cho bệnh nhân chứ.”
Hắn vừa thốt ra lời kia.
Ba người Tiền Huy, Hoàng Hâm và Tống Sở Sở ở đây đều khóe miệng không nhịn được co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận