Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 213 - Vì ăn hạt củ lạc, sớm đã thông đồng, chủ động nhận tội?

"Vốn sau khi cô bé đó mất tích, vẫn không tìm được manh mối, cảnh sát bên đó còn treo thưởng ba vạn tệ."
"Lần này là vì bác sĩ Từ cung cấp manh mối của hung thủ."
"Cho nên chúng tôi đều xem hai vụ án này là anh phá được, đưa tiền thưởng qua đây cho anh."
Trên mặt Từ Huyền lộ ra vẻ cổ quái.
Hắn lắc đầu: "Tôi đồng ý nhận tiền thưởng của vụ án thi thể giấu trong bức tường."
"Nhưng ba vạn của vụ án khác, tôi sẽ không nhận."
"Dù sao thì, không có công lao gì thì không nhận."
Cảnh sát Vương cười ha ha: "Bác sĩ Từ, tôi biết anh tự nguyện giúp đỡ, chỉ là phía bên cảnh sát chúng tôi cũng không thiếu chút tiền này."
"Dù sao thì hai vụ án này đều là anh tìm thấy hung thủ."
"Anh không cần ngại."
Từ Huyền khẽ gật đầu: "Không, anh nhầm lẫn rồi."
"Tôi nói không có công lao gì thì không nhận không phải là ngại."
"Mà là vì…"
"Hai người họ căn bản không phải là hung thủ của vụ án khác."
"Người khác đó hoàn toàn không phải là do bọn họ giết."
Cảnh sát Vương ngây ra: "Không phải bọn họ giết?"
"Không thể nào!"
"Vậy tại sao hai bọn họ lại thừa nhận?"
"Hơn nữa còn chủ động khai rõ ràng quá trình."
"Chúng tôi đã tách hai người họ ra để thẩm vấn."
"Vợ chồng họ đều khai giống nhau, ngay cả địa điểm giấu xác đều nói ra, không thể xảy ra sai sót được?"
Từ Huyền có ý sâu xa nói: "Cho nên mới thú vị."
"Anh nói đúng không?"
Cảnh sát Vương nhìn biểu cảm của Từ Huyền, lúc này đột nhiên phản ứng lại.
Anh ta dở khóc dở cười nói: "Bác sĩ Từ, không lẽ anh cho rằng cảnh sát chúng tôi tra tấn bức cung ép bọn họ nhận tội đó chứ?"
"Không đến mức, thật sự không đến mức đó."
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi."
"Chúng tôi rất có văn minh với người hiềm nghi phạm tội đó."
"Hơn nữa đều có video theo dõi, chúng tôi cũng không dám làm gì?"
"Không phá được vụ án, cùng lắm thì bị lãnh đạo mắng một trận. Ngược lại cũng không có gì thêm."
"Dám làm như vậy, thật sự sẽ mất chén cơm đó."
"Vậy chẳng phải là tên ngốc đơn thuần à?"
Từ Huyền mỉm cười: "Tôi không nói các anh tra tấn bức cung."
"Tôi chỉ nói hai người họ không thể nào là hung thủ của vụ án này."
"Có thể bây giờ anh không tin, nhưng lát nữa thì sẽ biết."
Cảnh sát Vương nhíu mày không nói gì.
Nói thật, anh ấy quả thật hơi nghi ngờ lời nói của Từ Huyền. Bởi vì thật sự là không hợp thói thường.
Chủ yếu là tất cả mắt xích chứng cứ đều đúng.
Cộng thêm bọn họ vẫn chưa hỏi, hung thủ đã chủ động thừa nhận. Nhưng Từ Huyền hết lần này tới lần khác lại nói không phải, hoàn toàn không hợp lý.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Cảnh sát Vương nhìn thoáng qua, rồi vội vàng nhận điện thoại:
"Alo?"
Sau khi nghe xong mấy câu, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Cái gì? Không tìm thấy thi thể ở địa điểm mà bọn họ khai?"
"Cũng không có bất kỳ vết tích đào bới nào cả?"
"Anh nói hai người này chắc chắn đang nói dối?"
Cảnh sát Vương hoàn toàn mơ màng.
Ngay cả hành vi phạm tội đều khai báo, vấn đề nhỏ như nơi giấu thi thể thì có gì mà giấu giếm chứ? Nghĩ không ra?
Nhưng nếu bọn họ không phải là hung thủ như lời Từ Huyền nói, vậy càng không hợp thói thường. Không phải là hung thủ, vậy tại sao lại chủ động thừa nhận?
Manh mối nói ra còn giống nhau?
Không đến mức, vì nhận tội, mà hai người này thông đồng trước đó chứ? Đây không phải là đầu óc bị bệnh à?
Muốn ăn củ lạc đến vậy ư?
Cảnh sát Vương nhíu mày suy tư một lúc lâu, cuối cùng thật sự nghĩ không thông. Vì vậy dứt khoát lấy điện thoại ra quét mã QR ở trên bàn. Thành thạo chuyển cho Từ Huyền hai nghìn tệ.
Anh ta ho khan, có chút ngượng ngùng.
"Bác sĩ Từ, cái này, giúp đỡ chút đi..."
Tống Sở Sở ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Ồ quao.
Hóa ra bây giờ chú cảnh sát còn có thể điều tra án kiểu vậy nữa à?
Cảnh sát Vương thấy hơi xấu hổ trước ánh nhìn chằm chằm của cô.
Anh ta giải thích có chút chột dạ: “Cảnh sát cũng cần phải suy xét ý kiến của chuyên gia mà.”
“Đặc biệt là ý kiến của chuyên gia về lĩnh vực tâm lý, điều đó cực kỳ quan trọng đối với việc phân tích tâm lý tội phạm.”
“Bác sĩ Từ đã hợp tác tốt với cảnh sát bọn tôi rất nhiều lần, cho nên bọn tôi rất tin tưởng anh.”
Tống Sở Sở không nhịn được giật giật khóe miệng.
Rất tốt, chuyện này hết sức hợp lý...
Cảnh sát Vương nói: “Bác sĩ Từ, anh đã nói hai người bọn họ không phải hung thủ của vụ án kia.”
“Vậy rốt cuộc ai mới là hung thủ?”
“Tại sao hai người bọn họ phải nhận tội thay hung thủ thế?”
Từ Huyền mỉm cười: “Vụ án này vốn không có hung thủ.”
Cảnh sát Vương sững sờ: “Anh có ý gì?”
Từ Huyền nói: “Chính là ý trên mặt chữ.”
“Anh nói dễ hiểu tí đi.”
“Tức là không có ai giết người.”
Cảnh sát Vương càng buồn bực hơn: “Vậy thì cô ta chết thế nào? Chẳng lẽ là tự sát à?”
Từ Huyền nhìn thoáng qua anh ấy: “Ai nói cô ta đã chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận