Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 688 - Bác sĩ Từ đâu? Cô gái tấu hài như chị hoàn toàn chả có sức chiến đấu gì cả! (2)

Tống Sở Sở nghe xong đành bất đắc dĩ gật đầu.
Một lát sau.
Tống Sở Sở đưa theo Tiểu Si ra khỏi phòng tư vấn.
Người đàn ông trung niên đã chờ sẵn trong xe.
Sau khi ông ta trông thấy Tống Sở Sở đi ra thì lập tức mời hai người lên xe rồi lái xe đi. Chẳng mấy chốc, đã đến địa điểm.
Nhà của người đàn ông trung niên là căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô. Sau khi Tống Sở Sở nhìn thấy biệt thự này thì không khỏi nhíu mày.
Từ bên ngoài, cô đã có thể cảm nhận được biệt thự này có âm khí nặng nề.
Hẳn là người bình thường không thể cảm nhận được loại âm khí này, chỉ cảm thấy không thoải mái lắm.
Người đàn ông trung niên dừng xe, dẫn hai người tiến vào nhà.
Sau khi vào biệt thự, Tống Sở Sở càng cảm thấy rất khó chịu.
Ánh đèn trong biệt thự sáng choang, gần như bật toàn bộ đèn hết mức có thể. Nhưng kể cả thế cũng khiến người ta có cảm giác lành lạnh trong chốn tối tăm, như thể có luồng gió âm tà đang lướt qua.
Cô nhỏ giọng hỏi thăm Tiểu Si bên cạnh: “Sư thúc, ngài cảm thấy có vấn đề gì không?”
Tiểu Si nhìn điện thoại, không thèm nhấc cả mí mắt lên, nói: “Có thể có vấn đề gì chứ?”
“Cùng lắm là mấy con tiểu quỷ thôi.”
“Là thứ mà sư thúc cô chỉ cần túm một phát sẽ chết ngay.”
Tống Sở Sở hơi bất đắc dĩ.
Đáng lẽ cô không nên hỏi sư thúc...
Sau khi đi vào biệt thự, nhìn thấy nến, bài vị và ảnh của một ông cụ được bày biện ở sảnh chính. Tuy ông cụ trên tấm ảnh đã cực kỳ già nua.
Nhưng lại không có một chút dáng vẻ hiền lành của người cao tuổi.
Từ tấm ảnh còn có thể nhìn ra, lúc còn sống, ông là kiểu người có tính tình không được tốt lắm. Thậm chí, trong mắt ông còn có một tia sát khí.
Ngoài ra, có một ông lão đang ngồi ở đại sảnh, đang nhìn tấm ảnh bằng ánh mắt phức tạp.
Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Cha, sao cha lại đến đây?”
“Không phải con bảo cha ở bên ngoài vài ngày, tạm thời đừng về nhà à?”
Ông lão thở dài, không nói lời nào.
Lúc này, một thiếu niên mười mấy tuổi thận trọng ló đầu ra khỏi phòng. Tống Sở Sở nhìn thấy cậu cũng hơi buồn cười.
Chỉ thấy con hàng này đang đội mũ bảo hiểm. Trên cổ đeo hai sợi dây chuyền.
Một sợi là thánh giá bằng bạc.
Sợi còn lại là vòng tỏi sống...
Trên quần áo còn bôi chất màu đỏ đen bốc lên mùi tanh, phỏng chừng là máu chó mực.
Điều kỳ quặc nhất là cậu còn cầm Siêu nhân Tiga phát sáng trên tay... Gần như phát huy chữ ‘sợ’ đến cực hạn....
Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Vương Tinh Vũ.”
Vương Tinh Vũ nhìn thấy Tống Sở Sở lập tức hai mắt sáng rỡ.
“Sở Sở!”
“Woa, sao cha biết con là fan của Sở Sở nên đưa chị ấy đến nhà vậy?”
“Sở Sở, lúc trước nhờ xem livestream của chị, em mới biết đến bác sĩ Từ á~”
Tống Sở Sở vậy mà lại gặp được một fan ở đây, thế là vô cùng vui sướng.
Người đàn ông trung niên cười ha hả, nói: “Cô Tống đến giải quyết vấn đề giúp nhà chúng ta đấy.”
Vương Tinh Vũ nghe cha mình nói thế, lại nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi xoành xoạch.
“Chờ chút, cha... ý cha là... chỉ có Sở Sở qua đây thôi hả?”
“Bác sĩ Từ không đến ạ?”
Tống Sở Sở ho khan: “Có chị còn chưa đủ à?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tinh Vũ hiện lên vẻ thất vọng: “Lần này toang rồi...”
“Vì em là fan của chị nên mới hiểu rõ chị đó.”
“Sở Sở, không lẽ chị quên lịch sử đen lúc chị livestream trước kia rồi à?”
“Lần nào đi vào nhà ma cũng chỉ có chị là bị dọa sợ xanh mặt nhất.”
“Cô gái tấu hài như chị hoàn toàn chả có sức chiến đấu gì cả!”
Tống Sở Sở sa sầm mặt mày.
Trẻ con bây giờ thật sự không đáng yêu chút nào...
Cô hừ lạnh: “Em chưa từng nghe câu ‘cách biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác’ à?”
“Hôm nay sẽ cho em thấy thực lực của chị.”
“Dù sao, chị cũng đi theo bác sĩ Từ lâu vậy rồi.”
Vương Tinh Vũ nghe cô nhắc đến Từ Huyền, lúc này mới thêm phần tin tưởng idol của mình...
Tống Sở Sở dò xét khắp nơi trong biệt thự một lượt.
Khoảng thời gian này, cô bị Từ Huyền ép phải học nhiều như vậy, đương nhiên không phải ma mới không biết gì như lúc đầu.
Cô quan sát hoàn cảnh biệt thự từ trên xuống dưới, lập tức nhíu mày.
Cô nghiêm trọng nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, vị trưởng bối kia của mọi người đã biến thành ác quỷ.”
“Hơn nữa còn là loại tương đối hung ác, sẽ khiến người bị thương.”
“Loại ác quỷ này có đuổi cũng không đi.”
“Chỉ có thể giải quyết bằng cách tiêu diệt!”
Lời này của cô làm cả gia đình thay đổi sắc mặt trong tích tắc.
Ông lão lúc nãy nói: “Cô bé, có phải cháu nhầm rồi không?”
“Cha tôi là người tốt mà!”
“Năm đó, ông còn giết qua tiểu quỷ Anh Hoa!”
Tống Sở Sở hừ lạnh: “Bình thường thì đúng là không.”
“Nhưng ai bảo hoàn cảnh nhà mọi người đặc biệt chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận