Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1066 - Các anh lại bị bắt rồi! (1)

Đám người bọn họ chính là hòa thượng giả chuyên gạt người. Cũng chỉ có loại người này mới dám lấy thân phận của Từ Huyền ra để lừa gạt. Đã không có học thức, lá gan lại còn rất lớn!
Đến cả danh hiệu của Phật Tổ cũng dám mượn dùng, huống chi chỉ là một hot streamer?
Từ Huyền lười đích thân xử lý, báo thẳng chuyện này cho Thiên Đạo.
Ở huyện thành.
Trong một ngôi chùa mới xây dựng.
Mấy người đầu trọc mặc áo thầy tu đang hết sức hoảng loạn.
“Anh cả, khắp trên mạng toàn là tin tức nói chúng ta lừa đảo, ngay cả tên và địa chỉ [Chùa Tân Quang] của chúng ta cũng bị phơi bày, giờ phải làm sao đây?”
“Cảnh sát có đến bắt chúng ta không?”
“Nếu không thì chúng ta lủi thôi? Dù sao khoảng thời gian này cũng kiếm lời không ít tiền rồi...”
“Lúc đó em đã nói rồi, bác sĩ Từ này trâu bò lắm, đừng nên động tới tên tuổi của hắn, ai bảo mọi người không nghe làm gì!”
Những người này xuất thân từ cùng một thôn.
Hơn nữa còn là anh em ruột.
Sau đó, có một ông chủ bỏ tiền đầu tư vào ngôi chùa.
Đồng thời, ông chủ đó còn chuyên quảng cáo, tuyên bố sẵn sàng trả lương cao để tuyển trụ trì. Tiền lương khởi điểm là hai vạn, hơn nữa còn có có hội tăng thêm!
Yêu cầu về trình độ rất thấp, chỉ cần có bằng cấp hai trở lên là được. Trên cơ bản, chỉ cần là người đã có thể đủ điều kiện.
Yêu cầu duy nhất là mặt mũi nhất định phải hiền lành, dáng vẻ giống cao tăng đắc đạo!
Đúng lúc người anh cả trong số mấy anh em đang làm công bên ngoài nhìn thấy thông báo chiêu mộ này lập tức động lòng. Bởi vì mặt mũi ông ta trời sinh hiền lành.
Vừa hay phù hợp với điều kiện này.
Thế là ông ta chạy đến ứng tuyển thử.
Nào ngờ ông ta vậy mà thật sự được ông chủ kia nhìn trúng! Trong vài năm ngắn ngủi đã lời được hơn trăm vạn!
Dù sao, công việc này cũng không cần điều kiện gì, chỉ cần có ngôi chùa là được. Thế là ông ta âm thầm suy tính, dứt khoát từ chức, lôi kéo mấy anh em trong nhà tự ra ngoài làm.
Anh em bọn họ bán nhà, gom góp một khoản tiền xây nên ngôi chùa này. Người anh cả làm trụ trì, mấy anh em khác làm thầy tu trong chùa.
Lúc này, lão trụ trì mặt mũi hiền lành kia quát lớn: “Hoảng hốt gì chứ!”
“Tốn bao nhiêu công sức mới đầu tư số tiền này để dựng nên chùa Tân Quang.”
“Hiện giờ chúng ta mới vừa thu hồi vốn thôi, nếu cứ chạy như vậy, sau này kiếm tiền bằng cách nào?”
Mấy anh em khác không nói gì.
Mấy năm nay, bọn họ đúng là kiếm được bộn tiền!
Người nào người nấy mua nhà, mua xe, thậm chí còn bao hết vài em!
Lúc làm việc là cao tăng đắc đạo. Sau khi tan ca thì mặc sức ăn chơi sảng khoái.
Nếu bây giờ từ bỏ, thật sự hơi không nỡ.
Lão trụ trì nói tiếp: “Mấy đứa bây sợ cái rắm!”
“Ngoại trừ không có bằng chứng, chúng ta có khác gì đám hòa thượng khác đâu?”
“Không phải đều là giúp tín đồ giải tỏa nút thắt trong lòng à?”
“Thu chút tiền thì đã sao?”
“Chẳng lẽ bác sĩ Từ kia xem bệnh giúp người cũng không lấy cắc nào?”
“Chưa kể số tiền này đều là những tín đồ kia chủ động dâng cho, đâu phải chúng ta trộm cướp tới!”
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt mấy anh em khác dịu đi không ít.
Người anh cả trụ trì nói tiếp: “Trước tiên, chúng ta đừng hoảng hốt.”
“Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh đã chuẩn bị trốn ra nước ngoài...”
Đúng lúc này, đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài truyền vào
“Trương Đại Thuận! Trương Nhị Thuận! Trương Tam Thuận! Trương Tứ Thuận!”
“Mở cửa! Chúng tôi là cảnh sát!”
Âm thanh này khiến sắc mặt mấy người họ thay đổi xoành xoạch!
Đù mé! Cảnh sát đến nhanh vậy ư?
Trụ trì tên Trương Đại Thuận dằn sợ hãi trong lòng xuống, đi đến phía trước mở cửa chùa.
Hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, mặt mày chính trực đứng ngoài cửa.
Một người trong đó giơ tờ giấy chứng nhận lên trước mắt ông ta. Không đợi ông ta nhìn rõ đã cất giấy chứng nhận vào.
“Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát.”
“Trương Đại Thuận đúng không? Ông đã làm chuyện phạm pháp!”
“Mau đi cùng chúng tôi!”
“Còn những người khác nữa!”
“Gọi ra đây hết rồi đi với chúng tôi luôn.”
Mấy phút sau.
Toàn bộ anh em họ Trương đều bị còng tay lại và đưa lên chiếc xe cảnh sát cũ nát. Mấy người họ bị xe cảnh sát chở đến một con phố thưa người.
Trên biển ngoài cửa đề mấy chữ lớn: Đồn cảnh sát X.
Bên trong còn có vài người mặc đồng phục cảnh sát đang gõ chữ lộc cộc trên máy tính.
“Đi vào! Tự ngồi xuống ghế đi.”
Hai cảnh sát áp tải họ về đưa họ đến phòng thẩm vấn.
“Biết tại sao chúng tôi đưa các ông đến đây rồi chứ gì!”
“Tự khai báo mọi chuyện ra đi, nói rõ ràng một chút.”
Trương Đại Thuận vẫn đang mặc áo cà sa cười xòa nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không biết gì hết mà...”
Một cảnh sát trong đó quát lớn: “Còn không thành thật!”
“Tôi nói cho các người biết, trường hợp của các người thuộc hành vi lừa đảo nghiêm trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận