Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 114 - Ông chủ này bổ não dữ quá, không hợp lẽ thường (1)

Những triệu chứng mà Từ Huyền nói, cô quả thực đều có hết!
Cô vốn cho rằng bởi vì mấy ngày nay ngủ không ngon.
Lẽ nào thật sự có vấn đề?
Từ Huyền thở dài: “Đây chẳng phải chính là triệu chứng điển hình của tâm thần phân liệt đó sao?”
“Không phải đâu mà! Bác sĩ Từ!”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


trố mắt líu lưỡi, “Tôi ổn lắm á, tôi không có làm cái gì hết, sao tự dưng lại bị tâm thần phân liệt được?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Thế nào là không có làm cái gì hết?”
“Tôi hỏi cô, mấy hôm trước, có phải cô từng đi nhà ma ở công viên giải trí hay không?”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


gật đầu, mặt mày mờ mịt nói: “À, đó là nhà ma mà các bạn trên mạng nói là rất đáng sợ á.”
“Tất cả đạo cụ đều rất có tâm, làm y như thật luôn.”
“Những người từng đi đều bị dọa tới mức không muốn không muốn hết cả.”
“Thế nên tôi đã đi thử một chút.”
“Xác thực là cực kỳ dọa người nha! !”
“Có một thi thể bà lão, lúc sờ vào có cảm giác y như thật ~.”
“Cái không khí ấy! Cái cảm giác ấy! Cao hơn không biết bao nhiêu lần so với những nhà ma mà tôi từng đi trước kia.”
Từ Huyền bình thản gật đầu: “Từng chi tiết trong nhà ma đó đều làm rất giống thật nhỉ?”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


gật đầu lia lịa, trong mắt bừng lên vẻ phấn khích.
“Đúng đó đúng đó! Chi tiết siêu giống thật luôn!”
“Sau khi tôi đi vào, lập tức ngửi được một mùi hôi thối mờ nhạt.”
“Ông chủ còn cố ý thả một ít côn trùng trên đạo cụ thi thể nữa cơ.”
“Huyết tương, mô hình bộ xương khô gì đó!”
“Quả thực là làm y như thật luôn á.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Không phải y như đúc đâu.”
“Những thứ đó chính là thật.”
“Anh nói gì cơ?”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


chết lặng ngay tại chỗ, hai mắt cô trợn tròn.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tôi nói là thi thể kia là xác chết người thật.”
“Bộ xương cũng là xương khô thật.”
Sau khi nghe được mấy lời này,


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


và khán giả xem live trong phòng live đều rùng mình.
“Chết tiệt chứ! Vừa nghĩ tới cảnh ấy! Da gà gai ốc gì trên người tôi nổi cục cục rồi đây này!”
“Ối đệch, lúc đó tôi cũng có xem livestream ở chỗ đó của Sở Sở. Tôi còn nghĩ rằng cái đống đạo cụ ấy cmn thật trân quá trời, liệu ông chủ có bị lỗ vốn không nữa đó?”
“Ông chủ này động não cũng quá dữ đi! Dùng xác chết thật để mở nhà ma, quá cmn không hợp lẽ thường!”
“Không dám tưởng tượng sau khi những người khách từng tham gia chơi ở đó biết được tin tức này, ám ảnh trong lòng họ......”
“Hu hu, tôi có đi nhà ma kia nữa......”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


sắp nổ tung da đầu luôn rồi.
Da đầu cô tê dại, cô nói: “Bác sĩ Từ, anh đừng dọa tôi!”
“Sao có thể có ông chủ biến thái như vậy được?”
Từ Huyền cười ha ha: “Sao tôi phải dọa cô làm gì?”
“Ông chủ này vốn cũng muốn mở một nhà ma bình thường.”
“Dần dần ông ta phát hiện chuyện làm ăn càng ngày càng tệ.”
“Thậm chí còn không đủ tiền để đổi đạo cụ.”
“Sau đó ông ta phát hiện, hóa ra là do có rất nhiều người đã đánh giá chỗ ông ta rất kém trên các trang web đánh giá.”
“Họ nói đạo cụ trong nhà ma của ông ta quá giả, chẳng có tí dọa người nào.”
“Thế là trong cơn nóng giận, ông chủ này đã lấy một vài xác chết để thay thế cho đạo cụ.”
“Còn thu phí cao hơn gấp mấy lần.”
“Nào ngờ từ đó trở đi, chuyện làm ăn thế mà lại trở nên hot thật!”


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


và khán giả xem live trong phòng live, người nào người nấy đều ngây ngốc!
Ông chủ này động não cũng dữ thật đấy?
Có phải là giận quá mất khôn rồi không?


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


cảm thấy cạn lời, cô nói: “Này, không có cảnh sát tới quản lý ông ta sao?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không có người nào báo cảnh sát, cảnh sát cũng không biết. Làm sao quản được?”
“Chạy tới đó chơi đều là những người trẻ tuổi, lại xem xét dựa trên giá vé đắt đỏ, họ chỉ nghĩ theo bản năng là ông chủ dùng những đạo cụ cao cấp.”
“Thế là đến tận bây giờ cũng không một ai phát hiện được.”
Nghe Từ Huyền giải thích xong, tất cả mọi người đều triệt để không còn lời nào để nói.
Cái thứ bóng tối dưới ánh đèn gì đây?
Ngoại trừ không hợp lẽ thường, thì là vô lý quá thể.
Thế mà ông ta cũng con bà nó mở được cửa, cmn về tới nhà được!


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


nhíu mày nói: “Bác sĩ Từ, vậy còn chuyện anh nói tôi tâm thần phân liệt là sao vậy?”
“Cô đừng vội mà, nghe tôi nói hết đã.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Lúc đó, có phải cô không cẩn thận xông vào một phòng đạo cụ không?”
Sau khi


Sở Sở sợ quỷ từ nhỏ


ngẫm nghĩ xong thì gật đầu.
“Tôi đã lạc đường trong đó, kế đến tôi chạy vào một căn phòng đặt rất nhiều quan tài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận