Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 566 - Giết người, còn không phạm pháp? (2)

Ông già chần chờ: "Bởi vì... tôi có tiền?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không chỉ là bởi vì có tiền."
"Đối tượng mà mỗi lần người phụ nữ này kết hôn đều là lựa chọn khéo léo."
"Người giống như ông rất phù hợp với điều kiện của bà ta."
Ông già sửng sốt: "Bác sĩ Từ, tôi ngoại trừ hơi tiết kiệm, có lẽ không có ưu điểm khác đúng không?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Không, ông có."
"Lần trước ông đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra ra có ba cái cao đúng chứ?"
"Đây chính là ưu điểm lớn nhất của ông."
Hai đứa con của ông già hơi giật mình, đều là mơ hồ hơi hiểu ra ý của Từ Huyền.
Từ Huyền đối mặt với ông già, ung dung nói: "Tuy món ăn bà ta làm có mùi vị rất ngon, nhưng đều là cho nhiều dầu nhiều muối, không khỏe mạnh."
"Bởi vì mùi vị quá ngon, cho dù là biết rõ mình có bệnh, ăn như thế sẽ không sống được mấy năm, vẫn không nhịn được mà muốn ăn."
"Với thể chất của ông, mỗi ngày bị người phụ nữ này đổi cách đút lấy."
"Khoảng ba năm sau, bởi vì ăn uống không khỏe mạnh thời gian dài, não dừng phát tác."
"Cấp cứu không kịp thời, trực tiếp tử vong."
"Thế nhưng không phải không thừa nhận, ba năm này ông sống vô cùng hạnh phúc."
"Chắc chắn là hạnh phúc hơn ở một mình, hoặc là kết hôn với người khác."
Từ Huyền nhìn về phía ông già, cười nhạt nói: "Đây là phương thức giết chồng sau khi kết hôn mấy lần trước của bà ta."
"Đợi đến khi một đời chồng chết đi, bà ta sẽ mang một nửa di sản rời đi."
"Tôi không ngại nói cho ông biết, mấy người chồng cũ trước đó của bà ta, có mấy người biết rõ tình hình này, vẫn lựa chọn cưới bà ta."
"Bây giờ, ông còn cơ hội lựa chọn."
Sau khi ông già nghe xong, trên mặt của ông lộ ra vẻ bối rối.
Ông già kia nghe rõ.
Từ Huyền bảo ông đưa ra lựa chọn, không chỉ là lựa chọn có kết hay không hôn.
Trên bản chất chính là đang hỏi ông, có nguyện ý dùng độ dài của tính mạng để đổi lấy chất lượng hay không. Cuộc sống của người già vốn dĩ rất vô vị.
Các chức năng của cơ thể lại giảm xuống nghiêm trọng, không hưởng thụ được nhiều lạc thú cho lắm. Không phải tất cả người già đều muốn sống càng lâu càng tốt đâu.
Có thể trải nghiệm được một đoạn ngày tháng hạnh phúc như vậy trước khi chết, nỗi dụ hoặc này thật sự không nhỏ một chút nào. Chính vì vậy nên ông mới do dự.
Mà ngay cả con trai của ông già cũng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không khuyên gì nữa. Con gái của ông già cũng nhất thời nóng nảy.
“Cha à cha hãy nghĩ cho kỹ đi.”
“Sống khỏe mạnh không tốt sao?”
Sắc mặt ông lão trở nên kiên định: “Các con không cần khuyên nữa.”
“Cha đã quyết định sẽ kết hôn với dì Lưu các con rồi.”
Ông nói rồi chào tạm biệt Từ Huyền và xoay người rời khỏi. Sắc mặt của hai anh em đều khó coi.
Sau khi ông già rời đi rồi, đôi mắt con gái của ông đột nhiên sáng lên, nảy ra một suy nghĩ.
“Đúng rồi bác sĩ Từ.”
“Không phải chỗ cậu có loại thuốc chữa trị cơ thể được à?”
“Có thể bán cho cha tôi một phần được không?”
“Như vậy cha tôi sẽ không bị hại chết đâu nhỉ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Có thể thì có thể.”
“Nhưng mà... tôi phải nhắc nhở chị một chút.”
“Người bạn gái kia của cha chị, bà ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc gì cả.”
“Nếu như bà ta kết hôn với cha của chị, hàng năm sau đó đều phải mang cha của chị đi xét nghiệm.”
“Nếu như phát hiện tình huống không đúng, cơ thể của cha chị trái lại trở nên khỏe hơn.”
“Bà ta cũng sẽ nhanh chóng ly hôn, dừng tổn hại đúng lúc.”
Hai anh em đều thấy cạn lời.
Con gái ông già lắc đầu: “Ly hôn thì ly hôn đi, dù sao cũng tốt hơn là bị người hại chết rồi.”
“Bác sĩ Từ, tôi muốn mua ba cái, ngoại trừ đưa cho tôi ra thì còn mua giúp tôi và anh trai tôi mỗi người một cái nữa, có thể chứ?”
“Phương diện này hai anh em chúng tôi có chút giống cha tôi, thân thể cũng không tốt cho lắm.”
Từ Huyền lắc đầu: “Nhà các chị chỉ có thể mua hai cái.”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe lời này của Từ Huyền, trong lòng nhất thời nghi hoặc. Như này không giống phong cách bình thường của ông chủ cho lắm thì phải...
Con gái ông già nhất thời nóng nảy: “Bác sĩ Từ, van cầu cậu đó...”
“Tôi có thể thêm tiền!”
Lúc này, anh trai của cô thở dài nói: “Em gái à, em đừng làm khó bác sĩ Từ nữa.”
“Nếu thiếu thì chỉ em và cha mỗi người một cái là được, anh thì không cần đâu.”
Con gái ông già xoắn xuýt một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Quẹt gần ba mươi vạn mua hai sợi dây chuyền năm đại nhân Ninja và thuận tiện thanh toán luôn phí cố vấn xong, hai người chào tạm biệt với Từ Huyền.
Tống Sở Sở nhất thời tò mò: “Ông chủ, sao anh không bán ba cái cho bọn họ thế?”
“Trong tiệm vẫn còn thừa mà?”
Bình thường nếu như có khách hàng đưa ra yêu cầu mua đồ như thế, chỉ cần không phải quá thái quá thì Từ Huyền đều sẽ không cự tuyệt. Từ Huyền mỉm cười trả lời: “Rất đơn giản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận