Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 312 - Pháp khí công nghệ cao [Buồn cười.jpg] (2)

“Phải rồi, phí tổn mời ngài ra tay là bao nhiêu, tôi sẽ thanh toán luôn.”
Từ Huyền lại mỉm cười lắc đầu: “Anh khoan hẵng vội.”
Tôn Đại Trung tức tốc hỏi: “Bác sĩ Từ, còn có chuyện gì ư?”
Từ Huyền ung dung nói: “Chẳng phải vừa rồi anh nói mình chọc phải mấy thứ bẩn thỉu à?”
Tôn Đại Trung và Tiền Huy nghe Từ Huyền nói thế đều giật nảy mình.
Tôn Đại Trung chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, không phải lúc nãy cậu đã nói... trên người tôi không có âm hồn, nên không cần đuổi đi mà?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Đúng vậy, tôi nói anh không chọc phải âm hồn.”
“Nhưng không nói anh không trêu trúng mấy thứ bẩn thỉu.”
Nghe hắn nói như thế, Tôn Đại Trung lập tức ngây ngẩn.
“Bác sĩ Từ, đây... ngoại trừ âm hồn còn có mấy thứ bẩn thỉu khác nữa hả?”
“Tôi cũng đâu có làm gì đâu? Sao lại trêu trúng chứ?”
“Không làm gì?”
Từ Huyền liếc nhìn ông rồi chỉ vào “pháp khí” bị hắn ném sang một bên, nói: “Lẽ nào anh không biết hoàng tiên là loài ghi thù nhất à?”
“Anh quang minh chính đại đeo một phần thân thể của con người ta trên người như thế, còn nói không làm gì?”
Tôn Đại Trung tức khắc trợn tròn mắt.
"Điều này, bác sĩ Từ... tôi có thể hỏi đôi chút, trêu chọc Hoàng tiên có tình hình gì không?"
Tôn Đại Trung hơi ngây ra.
Thành thật mà nói, tuy ông cũng có hiểu biết đôi chút về phương diện huyền học.
Nhưng đó đều là sau khi cho rằng bản thân đã trêu chọc đến thứ bẩn thỉu, vì sự an toàn của bản thân, không thể không tìm hiểu. Còn thứ như Hoàng đại tiên, bình thường người tiếp xúc cũng không nhiều.
Dù sao thì trong thành phố cũng không phải là phạm vi sinh tồn của thứ này.
Nếu như không phải người của khu vực nào đó thì rất ít ai hiểu rõ Hoàng đại tiên. Cùng lắm cũng chỉ nghe nói qua chuyện Hoàng đại tiên thích “ban tước”.
Ngay cả thứ này cũng có thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu, đều là người khác nói cho ông biết.
Từ Huyền thản nhiên nói: "Anh mở album ảnh trên điện thoại ra đi."
Tôn Đại Trung vội vàng làm theo dặn dò.
Từ Huyền lại nói: "Xem ngày 2 tháng 10 năm ngoái, ảnh của anh và vợ con anh ra ngoài du lịch chụp được."
"Chính là bức ảnh vợ và con anh chụp dưới gốc cây của khu phong cảnh đó."
Tôn Đại Trung nghi ngờ nói: "Bác sĩ Từ, bức ảnh này có vấn đề gì à?"
Từ Huyền ung dung nói: "Anh nhìn góc dưới bên trái của bức ảnh, trong bụi cây nhỏ đó."
Tôn Đại Trung và Tiền Huy cùng nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Tiền Huy duỗi ngón tay ra chỉ vào một chỗ trong bức ảnh, nói: "Lão Tôn, anh xem này!"
Tôn Đại Trung vội vàng nhìn theo phương hướng của ngón tay ông.
Vừa nhìn thấy thì lông mao toàn thân lập tức dựng đứng lên!
Chỉ thấy trong góc của bụi cây đó có hai con mắt nhỏ âm u đang nhìn chằm chằm về phía ống kính. Từ bên trong bóng mờ, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của Hoàng đại tiên!
Lúc này Từ Huyền lại mở miệng: "Anh xem thêm bức ảnh ngày 25 tháng 1 đi."
"Chính là bức ảnh cả nhà anh đón năm mới, chiêu đãi người thân trong nhà."
Tôn Đại Trung lại vội vàng mở bức ảnh này ra.
Lúc này, không cần Từ Huyền nhắc nhở, ông liếc mắt thì đã nhìn ra!
Trong biệt thự nhà mình, Tôn Đại Trung và một đám bạn thân đang ăn uống linh đình. Mấy đứa trẻ đều vui đùa ở bên cạnh.
Mà một góc ngoài cửa sổ của biệt thự có một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào bên trong! âm u lạnh lẽo! Gian xảo! Tràn ngập hận ý!
Rõ ràng chính là Hoàng đại tiên!
Vị trí này quá khuất, trước đây lúc chụp ảnh hoàn toàn không phát hiện ra! Lần này, Tôn Đại Trung thật sự sợ rồi!
Cơ thể đều đang run rẩy không ngừng.
Nếu như nói ở khu phong cảnh bị một Hoàng đại tiên nhìn chằm chằm thì thôi đi. Nhưng bức ảnh thứ hai là ở trong thành phố!
Hơn nữa còn cách nhau hơn ba tháng! Ai xem xong mà trong lòng không phát lạnh? Tôn Đại Trung bị dọa sợ rồi.
"Bác sĩ Từ, không lẽ Hoàng đại tiên này vẫn luôn canh chừng tôi đó chứ?"
Từ Huyền cười như không cười: "Anh nói xem?"
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng của Tôn Đại Trung trầm xuống. Nghĩ đến cũng biết.
Ngay cả lúc thỉnh thoảng chụp mấy tấm hình đều có thứ bất ngờ này xuất hiện bên trong ống kính. Có thể thấy được thứ này theo sát bản thân chặt chẽ cỡ nào…
Tôn Đại Trung khóc không ra nước mắt.
"Bác sĩ Từ, pháp khí này... phi, thứ này không phải là tên lừa đảo Ngô Hư Tử bày ra đúng không."
"Sao Hoàng đại tiên này lại tìm đến tôi rồi?"
Từ Huyền cười thản nhiên.
"Quả thật là người ta làm, nhưng ai bảo suốt ngày anh kéo thù hận chứ?"
"Không tìm anh thì tìm ai?"
Trong lòng Tôn Đại Trung vừa giận vừa vội.
Hận ý trong lòng đối với tên lừa đảo đó đã đột phá đến chân trời.
Bị lừa gạt, móc ra hơn mấy ngàn vạn tệ, đồng thời mấy năm qua luôn lo lắng thì không nói. Điều khiến người ta tức giận nhất là ông vốn không có chuyện gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận