Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 109 - Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đây bà nó là hung thú thượng cổ! (1)

Nhưng mà giây lát sau, biểu cảm trên khuôn mặt gã thoáng chốc cứng đờ——
Sau khi lá bùa phóng ra ánh sáng đen chạm vào thân thể Từ Huyền, vậy mà lại một đi không trở lại, biến mất một cách khó hiểu.
Từ Huyền không khỏi thở dài thườn thượt: “Tu sĩ bản địa chẳng lịch sự tí nào.”
Người đàn ông trung niên không một chút do dự, xoay người tức tốc chạy biến!
Còn đánh cái rắm!
Thủ đoạn của người thanh niên này quá không hợp lẽ thường, thậm chí đã đột phá nhận biết về tu luyện của gã.
Đây nào phải thanh niên gì, e rằng là lão quái vật bế quan ngàn năm gì đó thì có!
Nhưng mà chỉ chốc lát sau.
Một gợn sóng vô hình từ trên người Từ Huyền lan tràn ra.
Người đàn ông trung niên trợn ngược mắt, đột nhiên cả người mềm nhũn, ngã lăn quay trên mặt đất.
Từ Huyền lắc đầu bất đắc dĩ.
Mọi người cùng lịch sự hòa nhã ngồi xuống tâm sự với nhau có phải tốt hơn không.
Sau đó khách khách sáo sáo để hắn đưa người tới Cục quản lý linh dị không được hơn à?
Giờ thì hay rồi, làm cho mối quan hệ giữa bác sĩ với bệnh nhân trở nên cứng nhắc.
Ai mà không biết, còn nghĩ Từ Huyền hắn không có y đức ấy!
Từ Huyền dời mắt khỏi người đàn ông trung niên.
Hắn tập trung quan sát quả trứng khổng lồ trong lò lửa.
Trên mặt không có lấy một gợn sóng.
Có vẻ như hắn đang suy nghĩ để đưa ra quyết định.
Rất lâu sau đó, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng tỉnh lại.
Tới lúc này gã cũng không dám chạy loạn nữa, gắng gượng dằn nỗi sợ trong lòng xuống, gã mở miệng nói với Từ Huyền.
“Nếu như tiền bối muốn vui vẻ hài lòng, vậy thì quả trứng này xin được giao cho tiền bối.”
“Chỉ mong có thể chừa lại cho tôi một con đường sống.”
Từ Huyền không trả lời gã, thậm chí ánh mắt cũng chẳng hề xoay chuyển một lần.
Một lúc sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Ông có biết thứ này là gì không?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu, thành thành thật thật nói: “Không biết.”
“Tôi cũng là gặp được cơ duyên xảo hợp mới lấy được món đồ chơi này.”
“Nghĩ hết tất cả các cách rồi cũng không thể làm cho món đồ chơi này nở ra.”
“Sau đó tôi bất ngờ phát hiện......”
Gã nói tới chỗ này bỗng nhiên dừng lại một chút, đang suy nghĩ xem có nên nói tiếp hay không.
Thì Từ Huyền thản nhiên nói thẳng: “Sau khi quả trứng mà ông phát hiện được này hấp thụ đủ oán khí của người bị giết hại, sẽ chậm rãi lớn lên.”
“Còn có thể hấp thu linh khí xung quanh, giúp ông tu luyện, đúng chứ.”
“Dựa vào cách này mà tốc độ tu luyện của ông tăng tiến nhảy vọt.”
“Chỉ vẻn vẹn mười năm ngắn ngủi, ông đã tu luyện đến Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ.”
Người đàn ông trung niên hết sức ngạc nhiên.
Làm sao vị đại lão thần bí này có thể biết rõ ràng như vậy.
Từ Huyền tiếp tục nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Ông không ấp nó nở được là chuyện bình thường.”
“Nếu có thể ấp ra được mới kỳ quái đấy.”
“Tôi hỏi ông, ông có xem qua


Sơn Hải Kinh


chưa?”
Người đàn ông trung niên gật đầu thừa nhận: “Xem qua rồi.”
Từ Huyền bình thản nói: “Bốn trăm dặm về phía tây, trên ngọn núi trắng nhỏ thứ hai có rất nhiều bạch ngọc, dưới núi có đồng cỏ. Nơi đó có một con yêu thú, trông giống vượn, nhưng đầu trắng, đi chân trần, tên gọi Chu Yếm, gặp là có chiến tranh.”
Sau khi nghe Từ Huyền đọc ra nguyên văn câu trong


Sơn Hải Kinh


này, cặp mắt của người đàn ông trung niên càng trợn to hơn.
Cuối cùng, cằm gã còn xém nữa đã rớt xuống luôn.
“Chu Chu Chu...... Chu Yếm!”
Trong lòng người đàn ông trung niên chấn động không gì sánh nổi.
Gã có được quả trứng khổng lồ này cũng đã mười mấy năm.
Những năm này, gã đã suy đoán vô số lần, đến tột cùng bên trong quả trứng này sẽ là linh thú gì đây.
Cũng từng ảo tưởng vô số lần.
Tưởng tượng sau khi gã ấp nở quả trứng này và nuôi được một con pet có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Sẽ giúp gã tung hoành khắp giới tu luyện.
Nhưng mà, dẫu cho óc tưởng tượng của gã có lớn gấp mười lần nữa thì đánh chết gã cũng không nghĩ ra, bên trong quả trứng này vậy mà là Chu Yếm!
Ở một mức độ nào đó, nó đã không còn là phạm vi “yêu” nữa.
Mà là một con hung thú thời Thái Cổ* thực thụ!
* Thái Cổ là một liên đại địa chất diễn ra trước liên đại Nguyên Sinh, kết thúc vào khoảng 2.500 triệu năm trước, nôm na là thời đại chưa có bất kỳ sinh vật nào trên trái đất
Mà Chu Yếm cũng là kẻ có thực lực đỉnh cao nhất trong số các hung thú Thái Cổ.
Có tin đồn.
Vào thời kỳ hồng hoang, Chu Yếm suýt nữa đã đoạt mất vị trí “Tứ Tượng*” của Thanh Long!
* Tứ Tượng (bốn biểu tượng) là bốn sinh vật thần thoại đại diện cho bốn phương trong văn hóa và thần thoại Trung Hoa cũng như các nước Đông Á, bao gồm Thanh Long – phương đông, Bạch Hổ - phương tây, Chu Tước – phương nam và Huyền Vũ – phương Bắc
Nếu như là một Chu Yếm trưởng thành, có thực lực đỉnh cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận