Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 313 - Anh đối xử với con của nó thế nào, thì nó đối xử lại với con anh như vậy thôi

Vốn là vì trừ tà, kết quả hiện tại lại "chọc tà" rồi! Đậu phộng, nếu đổi lại là trên thân người khác, ai mà không tức giận đến bốc khói chứ?
Vẻ mặt của Tôn Đại Trung lo lắng: "Bác sĩ Từ, vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Tôi có gặp chuyện gì không?"
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: "Không đâu."
Tôn Đại Trung ngây ra, chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, có phải vừa nãy tôi nghe nhầm hay không?"
"Vừa nãy cậu nói là…"
"Không đâu?"
Từ Huyền gật đầu: "Đúng vậy, anh không có nghe nhầm, anh không sao cả."
"Nhưng... con của anh thì có!"
Tôn Đại Trung lập tức khẩn trương, âm thanh đều run rẩy: "Nó nó... nó muốn làm gì?"
Giọng điệu của Từ Huyền sâu thẳm: "Còn có thể làm gì chứ?"
"Đơn giản cũng chỉ là..."
"Anh đối xử với con của nó thế nào, thì nó đối xử lại với con anh như vậy thôi."
Nghe thấy câu nói này, mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.
Nghĩ đến cảnh tượng tàn nhẫn có thể xảy ra, trong lòng của mọi người đều hiện lên một luồng khí lạnh thấu xương! Tôn Đại Trung trực tiếp quỳ cái “phịch” xuống trước mặt Từ Huyền!
"Bác sĩ Từ, xin cậu hãy cứu con trai tôi!"
"Bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
"Cái giá nào tôi cũng nhận."
"Nếu không được thì tôi có thể đền mạng cho nó!"
"Nhưng dù như thế nào, tuyệt đối không được để nó làm tổn thương đến con trai tôi!"
Từ Huyền lắc đầu: "Ông chủ Tôn, anh đứng lên đi, không cần như vậy đâu."
"Việc này giải quyết rất dễ."
Tôn Đại Trung nghe thấy Từ Huyền nói như vậy thì lập tức vui mừng: "Bác sĩ Từ, tôi phải làm gì?"
Từ Huyền mỉm cười.
Rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ hai cái lên bàn.
Lập tức, hai âm thanh “tạch tạch” truyền ra.m thanh này ở bên tai của mấy người trong phòng tư vấn, đều có loại cảm giác kỳ dị khó hiểu.
Rõ ràng là âm thanh rất bình thường, nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy êm ái chìm đắm không thôi. Giống như Từ Huyền gõ vào trong lòng bọn họ chứ không phải là đang gõ bàn.
Cảm giác này... hơi giống với tiếng chuông ở trong chùa. Nhưng lại có hàm súc hơn chuông vàng ở cổng lớn đó xa.
Đúng lúc này, một con vật giống như chuột lớn xuất hiện ngoài cửa của phòng tư vấn. Mà quỷ dị là!
Con vật này đứng thẳng lên, dùng hai chân sau đi giống như người vậy! Khiến Tôn Đại Trung và Tiền Huy đều giật mình!
Rõ ràng chính là Hoàng đại tiên cao nửa mét! Tôn Đại Trung càng bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà thứ này lại luôn đi theo ông!
Ánh mắt của Hoàng đại tiên mờ mịt, bước đi lảo đảo, giống như trúng tà đi đến trước mặt Từ Huyền. Lúc này, hình như nó mới tỉnh lại từ trong mê mang.
Sau khi nhìn thấy Từ Huyền thì hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng dập đầu điên cuồng về phía Từ Huyền. Trong miệng còn phát ra tiếng “chít chít” đáng thương.
Dường như đang cầu xin Từ Huyền tha cho, lại xin Từ Huyền chủ trì công đạo cho nó. Giọng điệu của Từ Huyền lạnh nhạt nói: "Ta biết mi muốn làm gì."
"Nhưng tuy mi chỉ là Hoàng đại tiên, chắc hẳn cũng nghe qua một câu nói của loài người."
"Là oan có đầu, nợ có chủ."
Từ Huyền chỉ vào “pháp khí” đầu lâu Hoàng đại tiên con ở bên cạnh, nói: "Thứ này không liên quan gì đến ông ấy cả."
"Ông ấy là người vô tội bị lừa, bị liên lụy."
"Nếu mi muốn báo thù, tại sao không đi tìm hung thủ thật sự?"
Nghe thấy Từ Huyền nói như vậy, trong mắt của Hoàng đại tiên này lộ ra hận ý, lại phát ra tiếng “chít chít”.
Từ Huyền mỉm cười: "Ồ, mi nói mi sợ người đó? Không có cách nào trả thù cả?"
"Vậy hiện tại mi không cần sợ nữa."
"Có thể đi thử lại."
Sau khi Hoàng đại tiên này nghe thấy lời nói của Từ Huyền, thì đôi mắt nhỏ lập tức trừng lớn, điên cuồng gật đầu! Từ Huyền nhẹ nhàng phất tay, mỉm cười: "Được rồi, đi đi."
Hoàng đại tiên này lại dập đầu mấy cái về phía Từ Huyền. Sau đó “chít” một tiếng, bốn chân chạm đất nhanh chóng chạy đi. Từ Huyền mỉm cười nhìn về phía Tôn Đại Trung: "Được rồi."
"Chuyện này đã giải quyết rồi."
"Sau này nó sẽ không nhìn chằm anh và người nhà của anh nữa."
Tôn Đại Trung trừng to mắt, cả người đều ngây ngốc. Chỉ đơn giản như vậy đã xong rồi sao?
Tôn Đại Trung khẩn trương hỏi: "Bác sĩ Từ, vậy sau này tôi sẽ không gặp phải Hoàng đại tiên nào đến tìm tôi nữa có đúng không?"
Từ Huyền ung dung nói: "Dưới tình huống bình thường thì sẽ không."
"Thế nhưng có một điều kiện tiên quyết."
Tôn Đại Trung lại căng thẳng, nói tiếp: "Bác sĩ Từ, ngài nói đi. Tôi nhất định sẽ làm theo!"
Ánh mắt Từ Huyền nhìn về phía món "pháp khí công nghệ cao" đó.
Hắn cười như không cười nói: "Nếu như sau này anh vẫn mang theo thứ này thì chưa chắc đâu."
"Tôi cũng không thể nói trước được rằng có một ngày anh sẽ lại chọc giận Hoàng đại tiên nào đó."
Bây giờ Tôn Đại Trung mới hiểu được Từ Huyền đang nói đùa, nhất thời dở khóc dở cười.
"Bác sĩ Từ, tôi đâu có ngốc đâu.
Cái đồ chơi này chả có một chút tác dụng nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận