Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1044 - Xem ra thế giới này vẫn còn nhiều người tốt lắm!

Vì đến tìm Từ Huyền, cô đã cố ý mua vé tàu hỏa chạy đến từ nghìn dặm xa xôi. Tuy phải ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng đồng hồ.
Nhưng vì tiết kiệm tiền, cô còn cố ý không mua vé giường nằm, trực tiếp đứng một đường đi qua đó. Lúc trở về, tất nhiên cũng là như vậy.
Không dễ gì mới xuống tàu hỏa, lại ngồi trên xe công cộng đi đến nhà ga trước cổng nhà. Lúc này, vừa hay có một chiếc xe sang màu đen dừng ở ven đường. ebooktruyenfull.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Khoảnh khắc Vương Giai xuất hiện, chiếc xe sang đó chậm rãi khởi động. Sau đó gia tốc chạy trên đường cái.
Vừa hay lúc Vương Giai qua đường, chiếc xe sang màu đen này cũng lái trên đường. Phía trước chính là lối qua đường.
Tốc độ của chiếc xe này không hề giảm! Không nhanh cũng không chậm!
"Hả?"
Vương Giai đang băng qua đường, vẫn chưa kịp phản ứng.
Cả đoạn đường cô đứng mười mấy tiếng đồng hồ, tinh thần hơi mệt mỏi nên phản ứng cũng chậm chạp không ít. Đợi đến khi chiếc xe màu đen sắp đụng vào, cô mới liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong lúc nhất thời, đầu óc cô là một mảng trống rỗng!
"A!"
Bịch!
Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên!
Người đi bên đường và tài xế khác đều ngạc nhiên quay đầu lại. Lập tức nhìn thấy một cô gái bị đụng mạnh bay ra ngoài mấy mét.
Tài xế của chiếc xe đen cũng vội vàng bước xuống xe, có vẻ mặt "thất kinh".
"Tôi không cố ý, vừa nãy phanh đột nhiên cứng ngắc, tôi đạp không được!"
"Cô tuyệt đối đừng có chuyện gì đó!"
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra, hình như là gọi cấp cứu, vội vàng nói mấy câu. Dường như là sau một phút, vừa hay có một chiếc xe cứu thương lái tới. Người vây xem bên đường đều kinh ngạc một cách khó hiểu.
Hình như xe cứu thương đến hơi nhanh… Nhưng bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Có lẽ vận may của cô gái bị đụng tốt, đúng lúc có một chiếc xe cứu thương đi ngang qua. Một đội nhân viên cấp cứu mặc áo blouse trắng bước xuống xe cứu thương.
"Người bệnh ở đâu?"
"Ở đâu ở đâu!"
Tài xế xe hơi cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Các người mau cứu cô gái này đi, tuyệt đối đừng để cô ấy xảy ra chuyện đó!"
Hình như nhân viên công tác chữa bệnh mặc áo blouse trắng vừa lấy khung đơn xuống.
Trong lúc đó, Vương Giai bò dậy khỏi mặt đất. Mọi người vây xem đều ngây ra.
Tài xế lái chiếc xe màu đen cũng ngây dại: "Cô... cô không sao à?"
"Sao vừa nãy lại nằm trên mặt đất?"
Tuy vừa rồi anh ta đã khống chế tốc độ. Nhưng vận tốc cũng là trên 40km/h.
Vẫn chưa né tránh đã trực tiếp đụng vào.
Vậy mà còn bò dậy một cách hoàn hảo không hao tổn gì, không hợp thói thường rồi?
Vương Giai cũng có chút mờ mịt cúi đầu, nhìn thoáng qua cơ thể của mình.
"Chậc, hình như không có vấn đề gì cả."
"Vừa nãy tôi bị đụng trúng, trong lòng rất sợ, cho rằng bản thân đã bị thương."
"Sau đó phát hiện hình như không đau gì cả..."
Sau khi cô nhìn thấy xe cứu thương cũng ngây ra. Lẽ nào là bản thân nằm trên mặt đất lâu rồi? Ngay cả xe cứu thương cũng chạy tới?
Trong lúc đó, trong đầu Vương Giai hiện lên lời nói trước đó của Từ Huyền, trong nháy mắt kịp phản ứng. Cô vội vàng lấy ra tờ “thuốc” mà Từ Huyền bán cho cô ở trên người.
Mở ra xem thì không khỏi trừng to mắt.
Thuốc mà cô bỏ nửa tháng lương để mua chưa đến một ngày đã biến thành một đống tro tàn... Lấy tay chạm thử còn cảm nhận được độ ấm...
Sắc mặt của tài xế xe hơi màu đen bất định, anh ta đi tới trước mặt Vương Giai, nắm cánh tay của cô, mở miệng nói: "Cô gái, cô đang làm gì vậy?"
"Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra chút đi."
"Có lúc, biểu hiện không đau không có nghĩa là không sao."
"Có lẽ trong cơ thể đã bị thương không chừng."
"Cô yên tâm, tôi có mua bảo hiểm, tất cả chi phí, tôi sẽ gánh chịu hết..."
Vương Giai do dự một lúc.
Cô vừa định đồng ý, đột nhiên nhìn thấy mấy bác sĩ trên xe cứu thương nhìn chằm chằm cô.
Không biết tại sao, trong lòng cô lại lạnh lẽo một cách khó hiểu.
Vương Giai theo bản năng lùi lại một bước, tránh thoát khỏi tay của tài xế, kiên quyết lắc đầu: "Không cần."
"Tôi thật sự không sao."
"Anh đi đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng không cần anh phụ trách đâu."
Nói xong, cô trực tiếp chạy đi.
Tài xế xe hơi màu đen phía sau hét lên mấy tiếng.
Vương Giai lập tức khẩn trương, nhịp tim bắt đầu tăng tốc. Cô không dám quay đầu lại, trái lại tốc độ còn nhanh hơn. Quần chúng ăn dưa xung quanh cũng liên tục cảm khái.
"Cô gái này thật tốt, bị đụng phải rồi còn tự đi, không ăn vạ!"
"Con người của tài xế này cũng không tồi, có trách nghiệm, còn chủ động bảo người ta đến bệnh viện kiểm tra cơ thể!"
"Theo như tôi nói, vẫn là mấy bác sĩ đó chuyên nghiệp đến nhanh đó!"
"Hây, xem ra trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt..."
“Đúng vậy, không được tin mấy thứ trên mạng, suốt ngày chỉ tuyên truyền cái xấu.” Không lâu sau, những quần chúng ăn dưa vây xem cũng tản đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận