Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 565 - Giết người, còn không phạm pháp? (1)

"Cậu nói xem bà ta gả cho cha tôi, ngoại trừ tiền của ông ấy thì còn có ý đồ gì?"
"Chẳng lẽ là có ý cha tôi lớn tuổi, ý đồ ông ấy không tắm rửa?"
"Bác sĩ Từ, cậu nói xem, có phải người phụ nữ đó muốn mưu tài hại mệnh hay không?"
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: "Các người đoán không sai."
"Người phụ nữ mà mấy người nói, mấy người chồng trước của bà ta quả thật đều chết vì bà ta."
"Nếu như cha của hai người và bà ta kết hôn."
"Trong vòng mấy năm, cũng phải chết."
Hắn vừa thốt ra lời này, hai anh em họ lập tức kích động.
"Cha, cha nghe đi! Cha nghe đi!"
"Bác sĩ Từ đã nói, bây giờ cha tin chưa?"
"Hiện tại con sẽ báo cảnh sát bắt người phụ nữ đó lại!"
Lúc này, Từ Huyền cũng ho khan một tiếng.
"Các người đừng vội."
"Không chỉ là hai người nghĩ như vậy."
"Trước đó, những người nhà của ông già đã chết, cũng đã báo cảnh sát."
"Thậm chí từng dẫn bà ta đi điều tra."
"Nhưng sau đó, bởi vì không có chứng cứ nên thả ra rồi."
Hai anh em bọn họ đều là ngây ra.
"Điều này... sao lại không có chứng cứ chứ?"
Người phụ nữ trung niên hơi gấp gáp: "Bác sĩ Từ, vậy cậu có chứng cứ bà ta giết người không?"
"Có thể để cảnh sát bắt bà ta lại hay không?"
Từ Huyền gật đầu: "Tôi có chứng cứ bà ta giết người."
Ngay lúc hai anh em bọn họ lại muốn kích động, hắn lại ung dung nói: "Đáng tiếc, chứng cứ này cũng không thể bắt bà ta lại."
"Cách mà bà ta giết người, là hợp pháp."
Hai anh em lập tức ngẩn ngơ. Giết người, còn là hợp pháp? Vậy cũng được à?
Người phụ nữ trung niên nhíu mày: "Bác sĩ Từ, tôi không hiểu cho lắm."
"Cậu có thể nói ra phương thức mà bà ta giết người không."
"Bất kể có phải là hợp pháp hay không, đầu tiên hãy nói cho cha tôi biết."
"Để ông ấy không còn cố chấp nữa."
Từ Huyền cười như không cười nói: "Chị chắc chắn muốn tôi nói à?"
"Nếu như tôi nói, có thể là cha hai người không nghe khuyên nhủ, trái lại càng muốn kết hôn với bà ta."
Vừa thốt ra lời đó, hai anh em đều ngây ra.
Thậm chí còn hơi nghi ngờ, Từ Huyền đang cố ý đùa bọn họ…
Lúc này, ông già phía sau bọn họ cười khổ mở miệng: "Bác sĩ Từ, cậu hãy nói với tôi đi."
"Còn tôi có nghe khuyên nhủ hay không, trong lòng tôi có cân nhắc."
Từ Huyền gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ nói cho ông."
"Sở dĩ ông muốn kết hôn với người phụ nữ đó. Là cảm thấy bà ta tương đối dịu dàng thân thiết, biết chăm sóc người khác, là như thế đúng không?"
Ông già sửng sốt, rồi gật đầu nói: "Bác sĩ Từ, cậu nói không sai chút nào."
"Một ông già như tôi, bạn đời lại đi mấy năm rồi, quả thực rất cô đơn."
“Sau khi tiếp xúc với bà ấy, cả đời này của tôi là lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là…”
"Tỉ mỉ chu đáo."
"Tuy con trai con gái cũng được xem là hiếu thuận."
"Chỉ là còn kém bà ấy không ít."
Từ Huyền mỉm cười: "Tôi có thể nói cho ông biết."
"Nếu như ông kết hôn với bà ấy, ông sẽ trải nghiệm được sâu sắc hơn."
"Bà ta không chỉ chăm sóc ông thật tốt, nhưng tài nấu nướng còn kinh người."
Từ Huyền quay đầu, nói với con gái của ông già: "Chị mở điện thoại ra đi."
"Lục tìm tài khoản Weibo của người phụ nữ đó, chính là tên của bản thân bà ta."
Con gái của ông già ngây ra, lúc này ngoan ngoãn làm theo dặn dò của Từ Huyền, tìm thấy nội dung bên trong Weibo. Vừa nhìn, khiến bà không khỏi ngây ra.
Anh trai bà ghé đầu qua đó: "Cái gì vậy? Sao em không nói chuyện nữa, cho anh xem nào?"
Ông cũng ngây ra.
Chỉ thấy ảnh đăng mỗi ngày trên tài khoản Weibo đều là món ngon. Sớm muộn ba bữa, còn có món điểm tâm.
Trông vô cùng mê người.
Chỉ là nhìn ngày tháng, cập nhật mới nhất đã là một thời gian trước. Người đàn ông trung niên không khỏi ngạc nhiên: "Bà ta còn là blogger mỹ thực à?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Không phải là blogger mỹ thực, chỉ là ghi lại cuộc sống mà thôi."
"Những thứ này đều là món mà bà ta làm cho chồng trước."
"Nói như vậy đi, nếu như ai kết hôn với bà ta, có thể bữa sáng hằng ngày, đều là như vậy."
Từ Huyền vừa nói ra lời này, hai người con của ông già đều thay đổi nét mặt.
Nếu không phải trước đó Từ Huyền đã nói rõ chuyện người phụ nữ này giết người.
Thậm chí bọn họ còn cảm giác Từ Huyền như đang cố ý dụ dỗ cha của bọn họ kết hôn với người phụ nữ vậy. Mà trong mắt của ông già cũng lộ vẻ khát vọng.
Con gái của ông già đột nhiên cảm giác thấy không đúng: "Đợi đã, bác sĩ Từ."
"Nếu như người phụ nữ này chăm sóc người khác chu đáo đến thế, vậy mấy người chồng trước của bà ta bị giết chết như thế nào?"
Từ Huyền mỉm cười: "Cách giết rất đơn giản, chính là chăm sóc rất kỹ."
Ba người ở đây đều ngây ra. Có ý gì chứ?
Từ Huyền nhìn về phía ông già, cười như không cười nói: "Ông có biết tại sao bà ta lại đồng ý kết hôn với ông không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận