Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1086 - Cách này độc địa quá thì phải?

Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay khẽ co rút khóe miệng.
Anh ngàn vạn lần không nghĩ tới, nói cả buổi vậy mà lại là lý do thế này...
Đột nhiên, anh nhíu mày.
“Ấy, chờ chút đã.”
“Không phải đâu bác sĩ Từ!”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay nhíu mày nói: “Là tôi đánh bài tây cùng bạn gái tôi chứ không phải mình cô ấy mà.”
“Sao mấy tên kia chỉ tìm bạn gái tôi, không đến trả thù tôi thế?”
“Hơn nữa, tôi ở đây đã được một thời gian rồi.”
“Sau khi tôi chuyển đến đây còn từng mời bạn đến mở party mấy lần.”
“Nhưng chúng tôi chưa từng bao giờ gặp ác mộng...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi đã nói, ai bảo anh... mạnh quá làm gì à?”
“Mấy hồn ma này cũng biết phân biệt đối xử với tùy người.”
“Khi còn sống, những hàng xóm ở sát vách anh đều là người bình thường.”
“Sau khi mất, họ cũng chỉ là ma bình thường, không có thực lực gì.”
“Đàn ông trưởng thành ở độ tuổi của anh vốn có khí huyết mạnh mẽ, bọn họ thật sự không dám chọc vào anh.”
“Cộng thêm anh rèn luyện mỗi ngày, thân hình vạm vỡ, khí huyết tràn trề hơn hẳn người thường.”
“Bọn họ né anh còn không kịp, đừng nói chi tìm đến gây sự với anh.”
Từ Huyền cười nửa miệng nói: “Không thì anh cho rằng tại sao họ lại bắt nạt bạn gái anh dữ dằn như thế?”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lập tức cạn lời.
Giỏi thật!
Hóa ra ma cỏ này cũng là đám sợ mạnh hiếp yếu...
“Bác sĩ Từ, vậy bây giờ tôi nên làm gì?”
“Cứ thế, sau này làm sao tôi ở đây được nữa...”
“Chẳng lẽ mỗi lần tôi đánh bài tây với bạn gái mình đều phải ra ngoài mướn khách sạn ư?”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay cười khổ: “Khoan nói đến ví tiền tôi không gánh nổi, làm vậy cũng quá phiền phức.”
“Hơn nữa, nếu sau này bạn gái tôi ở nhà không cẩn thận lớn tiếng một chút sẽ phải gặp ác mộng, thế thì khó chịu quá còn gì.”
Hiện tại, anh đã biết rõ nguyên nhân thì quả thật hơi đau đầu. Tuy hành vi mua nhà rồi đặt hũ tro cốt vào khá là thất đức.
Không nói những thứ khác, nếu bị người ta biết được, có lẽ giá nhà sẽ giảm đi phân nửa!
Việc này còn đáng lo ngại hơn so với ngôi nhà bị ma ám.
Nhưng!
Thất đức thì thất đức, đây con mẹ nó lại không phải việc làm phạm pháp!
Nếu chỗ này có nhiều người ở thì tốt rồi. Hàng xóm trên dưới trái phải trong tòa nhà có thể mắng chết chủ nhà này! Bi kịch là có lẽ hiện giờ chỉ có mỗi mình anh ở trong cả tòa nhà, cho dù chạy đi làm ầm lên cũng không thể tạo ra động tĩnh gì...
Điều bất hạnh nhất là với điều kiện kinh tế của anh, muốn bán nhà rồi mua nhà lần nữa cũng không mua nổi.
Đúng là bế tắc mà!
Từ Huyền mỉm cười: “Có hai cách”.
“Cách thứ nhất có hiệu quả tương đối nhanh.”
“Anh về lấy máu chó mực đe dọa sẽ tạt lên trước cửa nhà họ.”
“Anh không cần tạt thật, chỉ làm ra vẻ như vậy là được.”
“Tự nhiên họ sẽ báo mộng cho con cháu trong nhà đưa mình rời khỏi nơi này thôi.”
“Cho dù trong đó có hai người không được người nhà quan tâm đến, phải tiếp tục ở lại nơi này, chắc chắn họ cũng không dám làm gì bạn gái anh nữa...”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay há to miệng. Anh luôn cảm thấy cách này có gì đó là lạ, hơi bị độc địa... Có vẻ khá là ngang ngược, không nói lý lẽ...
Nhưng vừa nghĩ đến là do người khác thất đức trước, anh lập tức cảm thấy bình thường trở lại.
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay chần chờ hỏi: “Thế cách thứ hai thì sao?”
Từ Huyền mỉm cười: “Cách thứ hai ấy à.”
“Anh và bạn gái anh thuê một căn nhà khác ở là được.”
“Nhưng cứ thuê tòa nhà bên cạnh, không cần đi đâu xa.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay lập tức câm nín. Này có thể xem là cách hả...
Anh bất đắc dĩ nói: “Không phải đâu, bác sĩ Từ.”
“Nếu tôi có tiền ra ngoài thuê nhà thì đã không cần phiền phức đến thế rồi...”
“Gần đây, phòng tập của chúng tôi kinh doanh không tốt lắm...”
“Tiền lương hàng tháng tôi dùng để trả phí mỗi tháng xong cũng chưa chắc đã đủ phí sinh hoạt.”
“Nếu thêm khoản tiền thuê nhà nữa, tôi thật sự không kham nổi...”
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đừng vội, nghe tôi nói hết đã.”
“Anh ra ngoài thuê nhà, còn nơi này xem như dùng để làm thêm.”
Chàng trai cường tráng xăm đầy cánh tay sững sờ: “Làm thêm? Làm thêm gì?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Trước đây, hàng xóm anh tìm khách hàng bằng cách đăng tin lên mạng.”
“Rất nhiều khách của anh ta đều không phải dân bản địa, mà là người đến từ khắp nơi trên cả nước.”
“Bọn họ để tro cốt người nhà ở đây, tuy rẻ thật đấy nhưng cũng có vấn đề.”
“Đó là mỗi khi đến thanh minh và ngày giỗ, họ không tiện tảo mộ.”
“Đúng lúc, anh ở cách đó không xa.”
“Anh có thể cung cấp dịch vụ tảo mộ thay khách hàng, quay phim lại toàn bộ quá trình.”
“Thuận tiện còn có thể dùng căn nhà này như nhà kho, bán các loại giấy tiền vàng bạc...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận