Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1022 - Không có thiên lôi ư?

Từ Huyền đứng ở trước mặt Chu Yếm, sờ đầu của nó mỉm cười nói: “Làm không tệ.”
Toàn bộ quỷ thành bây giờ đã đi vào quỹ đạo, hình thành nên một quy trình, trong chuyện này con khỉ đã ra sức không ít. Quỷ Tướng bên trong quỷ thành đều do một tay con khỉ này lựa chọn ra huấn luyện thành hình.
Gặp phải con nào tương đối bướng bỉnh, Chu Yếm còn thường hay gõ một phen. Con khỉ túm lấy ống quần của Từ Huyền, trên mặt lộ ra vẻ không nỡ.
Thời gian dài như vậy tới nay, sau mỗi lần Từ Huyền đến xem nó đều sẽ nhanh chóng rời đi, để lại một mình nó ở nơi này.
Dù sao từ khi sinh ra tới nay, nó đều là theo chân ở chung với Từ Huyền. Tuy lúc mới ban đầu thiên tính còn có chút kiệt ngạo.
Thế nhưng sau khi nó bị Từ Huyền dùng thủ đoạn thuần phục xong, cũng ngoan ngoãn không ít.
Thời gian dài như vậy, nó cũng đã sớm dần dần quen với sự tồn tại của chủ nhân là Từ Huyền rồi.
Trong khoảng thời gian này nó bị Từ Huyền bỏ ở đây ở với một đám ma, thời gian dài trong lòng con khỉ này cũng có chút cô độc.
Từ Huyền vuốt lông trắng trên đầu con khỉ, mỉm cười nói: “Hôm nay ta đến là để mang mi đi ra.”
Ánh mắt Chu Yếm lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, hưng phấn khẹc khẹc hai tiếng.
Nhưng mà rất nhanh trong ánh mắt nó lại có chút sợ hãi, liều mạng lắc đầu.
Từ Huyền cười nhạt: “Mi không cần lo lắng.”
“Bây giờ đi ra ngoài, chỉ cần không làm chuyện xấu thì sẽ không có thiên lôi nào bổ mi nữa đâu.”
Chu Yếm nghe nói như thế, rốt cuộc mừng như điên!
Từ Huyền mỉm cười: “Được rồi, tranh thủ thời gian an bài một chút đi.”
Chu Yếm gật đầu lia lịa.
Nó kêu tới một thuộc hạ Quỷ Vương có thực lực cường hãn, khẹc khec phân phó vài câu.
Cường giả Quỷ Vương cao mấy mét, người đầy cơ bắp mạnh mẽ này ở trước mặt Chu Yếm thì ngoan ngoãn không gì sánh được, liều mạng gật đầu. Sau khi Chu Yếm vẫy tay để cho nó rời khỏi, con Quỷ Vương đó mới thở phào như trút được gánh nặng.
Từ Huyền mang theo Chu Yếm, lại đi đến chỗ đá vá trời. Tảng đá kia nhìn thấy Từ Huyền thì cũng vô cùng kích động.
Toàn thân cao thấp không ngừng thay đổi các loại nhan sắc giống như phi đèn bão. Từ Huyền vỗ vỗ trên tảng đá, mỉm cười nói: “Tiểu Ngũ.”
“Ngày hôm nay ta mang con cùng đi ra...”
Sau khi hạn chế thiên đạo yếu đi.
Hai tên này cuối cùng cũng có thể rời khỏi quỷ thành mà không cần phải lo lắng thiên lôi nữa.
...
Ngày hôm sau.
Tống Sở Sở mang theo quần thâm mắt đen tuyền đi tới phòng cố vấn.
Thình lình nhìn thấy một tảng đá to lớn cao bằng một người đang được bày nghiêm chỉnh ngay giữa phòng cố vấn. Bên cạnh là một con khỉ lông trắng đang vui vẻ ăn quả Xích Long.
Cô không khỏi sửng sốt: “Ủa, ông chủ. Anh mang khỉ và Tiểu Ngũ ra ngoài à?”
“Mà sao lại bày Tiểu Ngũ ở giữa phòng cố vấn thế?”
Từ Huyền mỉm cười: “Đặt ở đây, là chuẩn bị cho Tiểu Ngũ xem xét các mặt của xã hội.”
Khóe mắt Tống Sở Sở co giật, nhất thời có chút không nói gì....
Ha hả. Cho một tảng đá trải đời...
Cũng chỉ có ông chủ nhà mình có thể làm được loại chuyện này thôi...
Cũng may bây giờ phòng cố vấn không có bệnh nhân đến.
Bằng không... Nếu như tìm trong thôn không có thông võng, không nhận ra Từ Huyền.
Nghe nói như thế rồi, sợ là còn không phân biệt rõ ai là bác sĩ, ai là bệnh nhân...
Không lâu sau khi phòng cố vấn mở rộng cửa thì điện thoại của Từ Huyền vang lên.
Hắn nhận điện thoại ừ ừ vài tiếng, sau đó dập máy.
Chỉ chốc lát, có một người quen biết cũ đi đến. Thình lình chính là tổng giám đốc Tiền công ty Huy Hoành - Tiền Huy.
Bên cạnh ông còn dẫn theo một người trung niên thấp lùn vóc người tráng kiện, tóc đã hói gần hết khác. Sau khi Tiền Huy vào cửa thì sửng sốt:
“y bác sĩ Từ, sao cậu lại đặt một tảng đá ở đây thế.”
“Lại còn bôi đủ màu lên đó nữa?”
Không đợi Từ Huyền trả lời, bản thân Tiền Huy đã bỏ qua đề tài này rồi.
Hắn nhếch miệng cười: “Ha ha, bác sĩ Từ, cậu chính là đại ân nhân của lão Tiền tôi đấy!”
“Ngài cho lão Tiền tôi nhiều chỗ tốt như vậy, tôi đều có chút ngượng ngùng...”
Tiền Huy vừa tiến đến, trên mặt đã lộ ra vẻ cảm kích.
Trước đó khi Từ Huyền công khai tuyên bố tiếp thu quyên tiền, Tiền Huy ông và mấy vị khách quen khác của Từ Huyền đều chủ động muốn đi gặp Từ Huyền quyên tặng một khoản tiền.
Lúc đó Từ Huyền chỉ lấy của bọn họ mỗi người một triệu. Khi ấy Tiền Huy vẫn còn không có cảm giác cái gì.
Cho đến khi hiệu quả của việc quyên tiền ấy được công khai, ông quả thực mừng như điên! Đoạn thời gian kia, nghiệp vụ của công ty Huy Hoành cũng điên cuồng tăng trưởng! Lại còn đều là loại nghiệp vụ lợi nhuận lớn, chất béo phong phú nữa! Sau vụ đó bọn họ đều hết sức cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận