Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 789 - Ai từng xem livestream đều biết, oán khí của hồn ma chết bất đắc kỳ tử khá mạnh (1)

Từ Huyền nhận chai nước, vặn mở nắp chai.
Hắn giơ chai nước tới trước mặt Vương Tiểu Lâu rồi lật ngược, đổ nước trong đó xuống đất.
“Cái đệch!”
Vương Tiểu Lâu vô thức lùi ra sau, co rút vào góc tường với nét mặt hoảng sợ.
Cứ như thứ Từ Huyền đổ ra không phải nước mà là axit sulfuric đậm đặc!
Đến lúc này, Tống Vũ Nguyên cũng cảm thấy có điều bất thường. Cô lo lắng hỏi: “Vương Tiểu Lâu, em sao thế?”
Giọng Vương Tiểu Lâu chất chứa nghẹn ngào: “Em cũng không biết ạ...”
“Không hiểu sao vừa thấy nước khoáng đã hơi sợ...”
“Hơn nữa, còn có cảm giác như không kìm được muốn cắn người.”
“Bác sĩ Từ, không lẽ em... em thật sự bị A Tài ám rồi ạ?”
“Em xem livestream của anh nên biết rất rõ những sinh vật có hận thù, còn chết bất đắc kỳ tử đều có oán khí rất lớn, sau khi biến thành hồn ma sẽ có thực lực... khá mạnh” ”
“Trả thù rất ác liệt...”
“A Tài, tao thật sự không cố ý đá mày đâu mà, mày đừng tìm tao nữa!”
“Bác sĩ Từ ơi cứu em với...”
Lúc cậu ấy nói ra câu cuối, logic hơi hỗn loạn, nói năng lộn xộn, rõ ràng là đã cực kỳ hoảng sợ.
Tống Vũ Nguyên vô cùng lo lắng: “Từ thần, cậu có thể cứu học sinh của tôi được không? Mau đuổi hồn ma này đi đi.”
Từ Huyền cười nhạt: “Ma cỏ gì? Thế giới này làm gì có ma!”
“Uổng cho cậu là giáo viên.”
“Chẳng lẽ cậu không biết mấy chuyện đó toàn gạt người không đấy à? Cậu phải tin vào khoa học.”
Tống Vũ Nguyên ngớ người: “Hả? Vậy em ấy...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đương nhiên là nhiễm bệnh chó dại rồi...”
“Cậu từng nghe triệu chứng điển hình nhất của bệnh chó dại chính là sợ nước chưa?”
“Lúc trước, A Tài đã bị lây nhiễm virus gây bệnh chó dại, hơn nữa còn phát bệnh.”
“Cho nên mới mất kiểm soát cắn em ấy.”
“Nếu không phải em ấy đá chết con chó kia, chỉ sợ ông em ấy cũng bị cắn và nhiễm virus...”
“Hiện tại, em học sinh này của cậu đã có triệu chứng phát bệnh ban đầu.”
“Nên em ấy mới sợ nước.”
“Cậu có thể đo nhiệt độ cơ thể em ấy, hẳn là sẽ cao hơn người thường một chút.”
Tống Vũ Nguyên và Vương Tiểu Lâu nghe được không phải do hồn ma thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cả hai đều giật mình.
Hình như bệnh chó dại mà không được tiêm vắc xin kịp thời, đợi sau khi phát bệnh, tỉ lệ tử vong là 100% thì phải...
“Soạt!”
Vương Tiểu Lâu bị dọa đến cả người run lên, khóc ngất: “Bác sĩ Từ ơi, cứu mạng chó của em với!”
“Em còn trẻ lắm, còn chưa vượt hết cấp Zelda (trò chơi điện tử), chưa có bạn gái nữa, em thật sự không muốn chết đâu...”
Từ Huyền cười bất đắc dĩ: “Em đừng căng thẳng.”
“Anh có thể trị được bệnh này.”
“Lát nữa, anh bảo đồ tôn anh kê đơn thuốc cho em là giải quyết được ngay.”
“Hoặc là anh kê thẳng cho em cũng được, nhưng khi đó giá cả sẽ hơi đắt.”
“Nói chung đều chữa khỏi cho em trước khi em phát bệnh nặng.”
“Không cần xin phép nghỉ học, ngày mai em vẫn có thể đến trường bình thường.”
Vương Tiểu Lâu lập tức hai mắt sáng rỡ: “Thật ạ?”
“Ha ha ha ha, bác sĩ Từ vĩnh viễn là thần, em làm fan của anh không sai chút nào!”
“Vậy thì chờ một lát đi ạ, có thể giúp ông em tiết kiệm ít tiền.”
Từ Huyền nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện với ông em.”
Nói rồi hắn mở cửa bước ra.
Ông nội của Vương Tiểu Lâu thấy họ đi ra, lập tức lộ vẻ mặt trông mong.
“Bác sĩ Từ, ngài khám thế nào rồi?”
Từ Huyền mỉm cười, lược bớt quá trình, nói ngắn gọn: “Cậu ấy đã không sao rồi.”
“Tôi đã biết vấn đề của cháu trai ông.”
“Lát nữa tôi sẽ bảo đồ tôn của tôi đưa thuốc tới, em ấy sẽ ổn lại nhanh thôi.”
Vương Tiểu Lâu cũng ló đầu ra từ phía sau: “Ông ơi, cháu không sao rồi!”
Ông nội Vương tức khắc mặt mày hớn hở: “Vẫn là bác sĩ Từ lợi hại, vừa ra tay là giải quyết được mọi vấn đề.”
“Bác sĩ Từ, tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho ngài.”
Từ Huyền trả lời: “Phí tư vấn 2000, tiền thuốc 2000, tổng cộng là 4000.”
4000 tệ không tính là số tiền quá lớn.
Nhưng đối với gia đình bình thường, bỏ ra con số này cũng khá đau lòng. Dù sao, số tiền này có thể mua được thiết bị điện lớn.
Chẳng qua, nếu đây là tiền cứu mạng thì mức giá này quả thật có lương tâm đến phát rồ! Ông nội Vương không chút dông dài.
Ông lấy điện thoại di động ra.
“Bác sĩ Từ có mã QR không? Tôi quét cho ngài.”
“Ngài thấy tôi lớn tuổi vậy thôi chớ mấy thứ này không cần người khác dạy tôi đều biết dùng cả đấy~”
Sau khi Từ Huyền nhận được tiền bèn nói: “Được rồi, nếu không có việc gì nữa, vậy tôi và cô Tống đi trước đây.”
“Bác sĩ Từ, cô Tống, hai người đi thong thả nha.”
“Tiểu Lâu, sao cháu không hiểu chuyện gì hết vậy? Mau ra tiễn họ đi.”
Sau khi rời khỏi nhà Vương Tiểu Lâu.
Tống Vũ Nguyên cười hì hì ôm quyền nói: “Từ thần, cảm ơn cậu giúp tôi một tay.”
“Hôm nay tôi mời khách, xin cậu cho tôi tí mặt mũi~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận