Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 720 - Chị không phải bị tiểu quỷ phản phệ, mà là bị trả thù! (1)

“Chị ta vẫn rất có hiểu biết về đàn ông.”
“Chỉ cần tài sản của Triệu nữ sĩ vượt qua anh.”
“Cho dù anh thực sự có hứng thú với Triệu nữ sĩ thì cũng sẽ ngại đi thông đồng, sợ mất mặt...”
“Về phần nữ cường nhân như Triệu nữ sĩ thì càng sẽ không coi trọng người đàn ông ngay cả mình cũng không bằng...”
“Còn chuyện cái giá phải trả khi Triệu nữ sĩ nuôi tiểu quỷ, có khi nào sẽ hao tổn tuổi thọ, thậm chí là tráng niên mất sớm gì đó hay không.”
“Chị ta không quản chuyện đó...”
Triệu Khả Nhan và Hoàng Hâm nghe thế đều có chút ngạc nhiên.
Có điều hai người cẩn thận ngẫm nghĩ lại, đúng là có đạo lý thật...
Không thể không thừa nhận, người vợ trước của Hoàng Hâm rất có tâm đắc trong việc đắn đo nhân tính đấy...
Lúc này, Triệu Khả Nhan cũng cau mày: “Bác sĩ Từ.”
“Nói như vậy, mặt của tôi chính là bị cắn trả do nuôi tiểu quỷ à?”
“Thế nhưng tôi nhớ sau khi có được nó, tôi cũng đâu cảm thấy vận may của mình trở nên xấu đi đâu...”
“Trong khoảng thời gian này, tốc độ gia tăng quy mô tài sản của tôi không chỉ không tăng lên mà thậm chí còn chậm hơn ban đầu một chút nữa...”
“Tôi còn chưa hưởng thụ được chỗ tốt nào thì đã bị hủy dung trước rồi.”
“Có phải là có hơi thiệt thòi không...”
Từ Huyền nghe nói như thế, sắc mặt cũng có chút vi diệu.
“Chuẩn xác mà nói, chị bị như vậy không phải là phản phệ do nuôi tiểu quỷ.”
“Chị như thế này là do con tiểu quỷ đó trả thù...”
Triệu Khả Nhan sa mạc lời: “Trả thù cái gì cơ?”
“Tôi có chọc giận nó đâu chứ?”
“Lại còn không công nuôi nó lâu như vậy nữa...”
Từ Huyền nói với sắc mặt kỳ lạ: “Tiểu quỷ đó trả thù chị, là vì phương thức nuôi nó không đúng!”
“Chị khá là sợ đau, bình thường không muốn dùng dao rạch lên người mình.”
“Vì vậy lúc chăm bón cung phụng cho cái cây này, chị đều dùng máu mới chảy ra mỗi tháng của mình.”
“Vừa lúc tận dụng đồ cũ, dùng máu đó để cúng tế...”
“Mấy thứ tai họa giống như tiểu quỷ sợ nhất chính là máu chó đen và loại máu kia của phụ nữ.”
“Nó vừa mới đến nhà chị đã bị chị làm như thế, có thể không tức giận được à?”
“Cũng là coi như số chị gặp may, vừa lúc dùng máu đó kiềm chế được năng lực của nó, cho nên gần đây mới không gặp chuyện xui xẻo nào.”
“Nếu như giữa lúc đó không cẩn thận mang thai ngừng máu một vài lần, khiến cho nó khôi phục được như cũ.”
“Chỉ sợ chị đã sớm gặp chuyện không may rồi...”
Triệu Khả Nhan và Hoàng Hâm đều nghe đến ngẩn cả người. Nhất là Hoàng Hâm!
Vừa nãy ông vẫn còn lòng đầy căm phẫn vô cùng tức giận, bây giờ thì lại là dùng sức cắn môi, cố gắng khiến cho mình đừng bật cười...
Trong chớp nhoáng này, Triệu Khả Nhan xấu hổ đến muốn vùi đầu xuống đất luôn!
Bà sống hơn bốn mươi năm, thương hải cũng chiến đấu vài chục năm rồi. Đây vẫn là lần đầu tiên bà xấu hổ như thế...
Cũng may mà ngày hôm nay bà cùng Từ Huyền và Hoàng Hâm về nhà có chính sự, đến bây giờ còn chưa có đổi giày.
Bằng không hiện tại bà mà mang dép, có khi hai người này đã thấy động tác quặp ngón chân vì xấu hổ không chịu được của bà rồi, lúc ấy sẽ càng thêm ngượng ngập hơn nữa.
“Ặc...”
Bây giờ Triệu Khả Nhan cũng không biết nói gì.
Qua một lúc lâu sau bà mới bình tĩnh trở lại, làm bộ không xấu hổ.
Lúc này, Hoàng Hâm đột nhiên nói một câu: “Bác sĩ Từ, tôi có chút không rõ lắm.”
“Nếu tiểu quỷ đó bị... bị máu của cô ấy khắc chế.”
“Vậy tại sao, gần đây lại không sợ nữa vậy...”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Ban đầu đúng là sợ thật.”
“Hơn nữa nếu cứ tiếp tục như thế, qua mấy năm sau con tiểu quỷ này cũng sẽ hoàn toàn đánh mất năng lực, biến thành một thi hài thông thường.”
“Đáng tiếc lại gặp phải một tình huống ngoài ý muốn...”
Hoàng Hâm buồn bực hỏi: “Chuyện ngoài ý muốn gì thế?”
Trên môi Từ Huyền lộ ra nụ cười thần bí: “Vậy thì anh phải hỏi bản thân Triệu nữ sĩ rồi...”
Hoàng Hâm theo bản năng quay đầu sang nhìn Triệu Khả Nhan.
Lần này, sắc mặt Triệu Khả Nhan lại cứng đờ lần nữa.
Bà rất không muốn trả lời vấn đề này, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông đừng hỏi nữa. Thế nhưng bà phát hiện hình như Hoàng Hâm hoàn toàn không hiểu.
Bà chỉ có thể thở dài, uyển chuyển nói: “Ông chủ Hoàng, anh biết đấy, tôi là một người phụ nữ.”
“Mà lại số tuổi cũng không nhỏ nữa. Năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi...”
Hoàng Hâm nghe thấy lời giải thích này, vẫn không hiểu ra sao như cũ, buồn bực hỏi lại: “Cho nên?”
“Phụ nữ hơn bốn mươi tuổi thì làm sao chứ?”
Vẻ mặt Triệu Khả Nhan đầy bất đắc dĩ, lại thở ra một hơi thật dài. Bà nhấn nhá từng chữ nói: “Lẽ nào anh chưa từng nghe qua nói, phụ nữ chúng tôi tới thời mãn kinh thì sẽ tuyệt kinh à...”
Lần này, cuối cùng Hoàng Hâm cũng đã hiểu.
Ông cười gượng, không nói gì nữa.
Ông có chút chột dạ quay đầu, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh, vừa hay nhìn thấy con tiểu quỷ toàn thân dính đầy bùn đất kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận