Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 209 - Cảnh tượng quỷ dị: Người ở nơi đó, nhưng người lại không vào được (1)

Người ông chủ này của mình cũng chẳng kém hơn cái vị kia là bao...
Khóe miệng chủ công ty du lịch co giật.
Anh ta yên lặng lấy điện thoại di động ra, quét mã QR chuyển 2000 tệ qua cho hắn.
“Bác sĩ Từ, bây giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ?”
Từ Huyền gật đầu: “Vậy anh nghe đây.”
“Bởi vì anh có chứng lo âu.”
Chủ công ty du lịch sửng sốt: “Tôi làm gì có? Tôi lo âu cái gì cơ chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Anh lo âu vì, mấy ngày nữa công ty anh sắp phá sản.”
“Tôi đâu cần phải hợp tác với một công ty sắp phá sản làm gì đâu chứ?”
Chủ công ty du lịch suýt chút nữa thì tức đến lệch cả mũi.
Như vậy cũng quá không có lễ phép đi! Không hợp tác thì thôi bỏ qua không nói. Lại còn nguyền rủa công ty của anh ta sắp phá sản nữa chứ!
Trong cơn tức giận, rốt cuộc anh ta không thèm nhắc lại, trực tiếp xoay người rời khỏi.
Tống Sở Sở giơ ngón tay cái lên khen: “Ông chủ, ở phương diện trào phúng nói móc anh đúng là ghê gớm đấy!”
Từ Huyền cười nhạt: “Tôi nói như vậy không phải là để nói móc anh ta.”
“Lời tôi nói đều là sự thật.”
“Công ty của anh ta vốn không có vấn đề gì cả.”
“Thế nhưng cứ phải hợp tác với tôi mới chịu, cho nên sắp phá sản.”
Tống Sở Sở sửng sốt, còn chưa làm rõ logic trong này cho lắm.
Vì sao muốn hợp tác với Từ Huyền lại gây ra phá sản? Trong chuyện này có mối liên hệ tất nhiên nào sao? Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Từ Huyền đã đứng dậy.
Hắn lấy tài liệu dư lại khi bày trận lần trước từ trong phòng chứa đồ, rồi bày ra một ít bố trí kỳ quái bên trong phòng. Tống Sở Sở nhìn hành động của anh, có chút không hiểu.
Cô không khỏi tò mò hỏi: “Ông chủ, anh đang làm gì thế?”
Từ Huyền ung dung nói: “Từ trường xung quanh nơi này có chút loạn, cứ đưa tới một ít người không giải thích được.”
“Tôi hơi chút điều chỉnh một chút.”
Khóe miệng Tống Sở Sở co giật.
Sao cô nghe kiểu gì cũng có cảm giác là, Từ Huyền giống như đang trào phúng cô thế...
Bó tay bó chân rồi, ai bảo người này bây giờ là ông chủ của mình kia chứ.
Tống Sở Sở làm công nhân chỉ có thể cúi đầu, tiếp tục làm việc đầy mệt nhọc.
Cho đến khi trời tối muộn rồi cô vẫn còn chưa làm xong!
Từ Huyền cũng không bắt cô phải tăng ca, phất tay bảo cô về nhà đi. Ngày hôm sau, tiếp tục tới làm việc đầy thống khổ!
Sau khi đến phòng cố vấn rồi, cô kinh ngạc phát hiện.
Một buổi tối trôi qua.
Rất nhiều cành phụ được tỉa tót ngày hôm qua lại mọc ra nữa!
Lúc bấy giờ sắc mặt Tống Sở Sở hoàn toàn thay đổi: “Ông chủ, chuyện này... chuyện này là sao vậy? Nó nó nó đều mọc ra rồi kìa!”
Sắc mặt Từ Huyền vô cùng thản nhiên: “Hoa hoa cỏ cỏ, đây không phải là chuyện rất bình thường sao.”
Tống Sở Sở thật sự muốn khóc!
Cô cúi đầu nhìn nốt phỏng mọc trên tay mình, không khỏi cảm thấy bi thương tột độ.
Ngay tại lúc này.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng ồn ào náo nhiệt. Tống Sở Sở chạy ra bên ngoài xem thử.
Cô ngạc nhiên phát hiện, mấy chiếc xe buýt du lịch đang đỗ ở ven đường.
Hơn mười du khách nam nữ già trẻ đủ loại, đều đội một chiếc khăn quàng có chung một màu, được hướng dẫn viên du lịch dẫn đường đi về phía bên này. Hướng dẫn viên du lịch ấy còn cầm chiếc loa cầm tay hô lên.
“Các vị, nơi này chính là phòng cố vấn của bác sĩ Từ vô cùng nổi tiếng trên mạng bây giờ!”
“Vị bác sĩ Từ này có bản lĩnh rất lớn! Đoán mệnh siêu cấp chuẩn!”
“Nếu như mọi người có tâm bệnh gì thì có thể vào tìm anh ta thử xem.”
“Hiện nay, đây là tài nguyên độc nhất vô nhị của riêng công ty chúng tôi.”
...
“Bác sĩ Từ cũng tuyên bố chỉ hợp tác cùng với công ty của chúng tôi, người thường thì sẽ không tùy tiện tiếp đãi đâu!”
“Cơ hội khó được lắm đấy!”
Tống Sở Sở hoàn toàn sa mạc lời không biết nói gì luôn. Hay lắm!
Đây đúng là thật sự mở ra một tuyến đường du lịch mà, nói mở là mở luôn! Năng lực hành động này cũng mạnh quá đi!
Nhưng mà lại rất bá đạo.
Ngày hôm qua rõ ràng là chưa đi đến kết luận chung gì cả.
Hôm nay thế mà còn đơn phương cưỡng chế tuyên bố hợp tác! Lại còn dẫn nhiều người đến đây như vậy nữa.
Cũng không lo lắng lỡ đâu Từ Huyền không tiếp đãi hết được, xảy ra sự cố gì đó...
Tống Sở Sở quay đầu, có chút bận tâm nói với Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, anh xem bên ngoài…”
Từ Huyền ung dung nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ.”
“Bọn họ không vào được.”
Tống Sở Sở sửng sốt. Không vào được là cái gì quỷ thế?
Chẳng lẽ nào lại là muốn đóng cửa lại không cho bọn họ tiến vào phòng à?
Cô lại nhìn ra bên ngoài, muốn đếm số người để chuẩn bị tâm lý sẵn. Đúng lúc này, cô ngạc nhiên phát hiện.
Đám du khách đeo khăn quàng phía bên ngoài chen chúc ở nơi cách phòng cố vấn vài mét. Vẫn đang không ngừng đi đến, nhưng chính là không ai đi tới phòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận