Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 396 - Dáng vẻ xinh đẹp như thế, đáng tiếc lại là đứa ngốc

Khá lắm!
Khó trách mấy ngày nay ông chủ bảo cô liều mạng luyện tập. Làm cả buổi trời, chính là để lấy ra bán đó hả?
Ông chủ đúng là lòng dạ hiểm độc!
“Phải rồi, bác sĩ Từ, còn có việc này cần anh giúp một chút.”
Sau khi thanh toán tiền mua thuốc xong.
Cảnh sát Vương chỉ vào bé gái đáng yêu bên cạnh.
“Anh có thể xem giúp tôi nhà đứa nhỏ này ở đâu không?”
“Đứa nhỏ này nói mình muốn về nhà.”
“Nhưng cô bé không tìm thấy nhà.”
“Hỏi cô bé địa chỉ nhà, số điện thoại người nhà gì đó, cô bé đều nói không biết...”
Anh ấy biết quy củ của Từ Huyền. Ngay lúc hỏi thăm cũng chủ động quét mã trên bàn để thanh toán hai ngàn tệ phí tư vấn.
Bé gái nghe thấy mình được nhắc tới cũng dời ánh mắt về phía Từ Huyền. Trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Tống Sở Sở bên cạnh nghe vậy thì trong lòng nhất thời có chút kỳ quái. Theo đạo lý, trẻ em ở độ tuổi này đoán chừng đều đã học lên cấp hai.
Không đến mức còn bị lạc đường, ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết chứ. Chẳng lẽ đứa nhỏ có vấn đề về trí lực ư?
Dáng dấp xinh đẹp như vậy, nếu đúng thế thì thật đáng tiếc...
Từ Huyền nhìn bé gái này một lát. Cô bé này có dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, làn da trắng kinh người.
Tuy tuổi tác chưa bao nhiêu. Nhưng chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn ra ngay.
Sau khi lớn lên, hơn 90% cô bé sẽ là người đẹp đỉnh cấp!
Từ Huyền nhìn một hồi, ánh mắt cũng trở nên tĩnh mịch. Dường như trong mắt hắn ẩn chứa một tia huyền ảo. Một lúc sau, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên.
Cảnh sát Vương vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, thế nào?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Người nhà cô bé đã sớm không còn ở đây.”
“Cả nhà chỉ còn lại một mình cô bé.”
“Hả?”
Cảnh sát Vương và Tống Sở Sở đều lộ ra vẻ mặt thương cảm. Đứa trẻ mới lớn như vậy mà đã lẻ loi trơ trọi một mình. Nghe thật đáng thương.
Khó trách hỏi cái gì cũng không biết.
E rằng là do đã lang thang bên ngoài khá lâu nên tinh thần hơi có vấn đề.
Cảnh sát Vương thở dài: “Nếu đã vậy thì cũng chỉ có thể đưa đứa nhỏ này đến cô nhi viện thôi.”
“Đứa nhỏ này có khuôn mặt như thế, đoán chừng cuộc đời sau này cũng chẳng mấy bình yên.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không cần đưa đến cô nhi viện.”
“Đúng lúc tôi đang thiếu một đệ tử.”
“Tôi thấy thiên phú của đứa nhỏ này không tệ, tôi sẽ tìm người hỗ trợ giải quyết thủ tục nhận nuôi.”
Nói rồi hắn quay đầu qua, đối mặt với bé gái và lộ ra một nụ cười mỉm.
“Con có nguyện ý nhận ta làm sư phụ không?”
Bé gái chớp chớp mắt, chần chờ một lúc rồi gật nhẹ đầu. Cảnh sát Vương nghe vậy thì tức khắc ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Bác sĩ Từ, vậy thì tốt quá.”
“Nếu như cần làm thủ tục, trong cục chúng tôi có thể giúp một tay.”
Theo quy định bình thường, trai tráng trẻ tuổi chưa lập gia đình như Từ Huyền chắc chắn là không phù hợp điều kiện nhận nuôi. Chẳng qua nếu là Từ Huyền thì đương nhiên không thành vấn đề.
Cảnh sát Vương tiếp xúc Từ Huyền lâu như vậy. Anh ta khá yên tâm với nhân phẩm của hắn. Điều kiện vật chất gì đó, Từ Huyền cũng không thiếu.
Nếu Từ Huyền có thể nhận nuôi đứa nhỏ này, quả thực là kết cục hoàn mỹ nhất đối với cô bé. Cảnh sát Vương giao bé gái cho Từ Huyền xong thì tức tốc rời đi.
Tống Sở Sở lại triệt để trợn tròn mắt. Cô đi theo Từ Huyền lâu thế rồi.
Một mực là người làm công vất vả. Đủ loại công việc bẩn thỉu, mệt nhọc đều thuộc về cô.
Không nghĩ tới, cô bé này chỉ vừa đến, Từ Huyền không nói mấy câu đã chủ động nhận làm đệ tử. Chênh lệch đãi ngộ này cũng quá lớn rồi đó...
Trong lòng Tống Sở Sở có chút chua.
Cô không nhịn được nói: “Ông chủ, cô bé này thật sự có thiên phú tốt hơn tôi rất nhiều à?”
“Tôi thấy hình như dáng vẻ cô bé không được thông minh cho lắm nha...”
Từ Huyền nhìn cô rồi ung dung nói: “Cô bé gì chứ.”
“Cô phải gọi cô bé là lão tổ tông.”
Tống Sở Sở: ???
Tống Sở Sở còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm.
Lão tổ tông là cái quái gì vậy?
Nhưng Từ Huyền lại không giải thích cho cô.
Hắn mỉm cười sờ đầu của cô bé: "Tên của con là Tử Nam đúng không."
"Con nhớ kỹ, môn phái của ta là Thiên Cơ Môn."
"Sau này, con chính là nhị đệ tử dưới môn hạ của ta."
"Cũng là đệ tử đời chín mươi tám của Thiên Cơ Môn."
Cô gái nhỏ có vẻ mặt mơ màng gật đầu.
Giọng nói của cô bé mềm mại êm ái, kêu lên: "Sư phụ."
Đôi mắt to chớp chớp, lại mở miệng nói: "Sư phụ, con muốn về nhà."
"Con nhớ người nhà của con."
Từ Huyền vuốt đầu của cô bé, ung dung nói: "Không vội."
"Sau này có cơ hội, sẽ để con gặp người nhà."
Tống Sở Sở ở bên cạnh lộ ra vẻ đồng tình.
Hình như trí khôn của đứa trẻ này không ổn cho lắm.
Vừa này Từ Huyền cũng đã nói ở trước mặt cô bé, cô bé không còn nhà nữa. Người nhà đều không còn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận