Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 253 - Biệt thự của tôi đâu? Một căn biệt thự lớn như thế biến đâu mất rồi? (1)

“Sao lần này có ba người kéo tới một lúc vậy?”
“Bác sĩ Từ, cậu mau giúp tôi đưa mấy thứ này đi đi mà...”
Từ Huyền cũng không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.
Thật ra những con quỷ này cũng không phải đột nhiên cùng lúc xuất hiện. Mà họ đã tìm đến Tiền Huy từ trước đó, muốn tiến vào Quỷ Môn Quan. Kết quả bị vị Quỷ Tiên được ông ta cung phụng kia đuổi đi.
Đây đều là du hồn cấp thấp nhất, thần trí cũng từ từ biến mất theo thời gian dần trôi.
Cho nên rất nhanh họ sẽ quên hết chuyện lúc trước. Cứ thế đến trước lúc tan biến, cách một khoảng thời gian họ sẽ lại chạy về một lần rồi lại bị cưỡng chế đuổi đi.
Cộc!
Từ Huyền vừa gõ ngón tay lên bàn.
Một gợn sóng vô hình lan rộng ra trong không khí.
Ba du hồn này lập tức dừng động tác xoay quanh Tiền Huy lại.
Như thể họ trở nên tỉnh táo, cứng ngắc nhìn quanh một lát. Trong mắt toàn là vẻ mờ mịt.
Sau khi phát hiện bản thân không biết chỗ này, họ lập tức lướt đi.
Thời điểm rời đi, nữ du hồn đang ôm đứa nhỏ kia thẳng tay ném đứa nhỏ vào ngực thanh niên cụt chân nọ.
Sau đó thì nhào vào lòng lão già còng lưng cạnh đó, hai người anh anh em em, thân mật với nhau. Tiền Huy và Tống Sở Sở thấy thế mà trợn mắt há hốc mồm.
Tài tình!
Mối quan hệ âm phủ hỗn loạn gì thế này?
Những người lăn lộn trên dương gian như bọn họ đều không đành lòng nhìn thẳng......
“Bác sĩ Từ, tôi không chịu nổi nữa rồi, chúng ta đi sang tên trong hôm nay luôn đi!”
Tiền Huy muốn kéo Từ Huyền đi công chứng chuyển nhượng ngay tại chỗ.
Từ Huyền mỉm cười: “Không vội, qua mấy ngày nữa tiền sẽ tới.”
“Chờ lúc đó hãy chuyển quyền sở hữu cũng không muộn.”
“Anh yên tâm, sẽ không còn loại hàng này tới tìm anh trong mấy ngày nay nữa đâu.”
Tiền Huy lắc đầu: “Không không không, vẫn là đi ngay bây giờ đi.”
“Tôi không vội về vấn đề tiền bạc.”
“Chờ thêm một thời gian nữa mới đưa tiền cũng không thành vấn đề.”
“Chủ yếu là vì mấy con hàng đáng sợ này, tôi thật sự không gánh được.”
Hôm qua, Tiền Huy quyết định bán nhà tổ với giá thấp, trong lòng còn loáng thoáng cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng là truyền thừa từ tổ tiên, ông ta còn chưa từng nghĩ sẽ bán nhà vào thời điểm khó khăn nhất trong những năm qua, bởi về sau còn có thể tăng giá trị.
Giờ đây thì ông hiểu rõ rồi. Tăng giá trị cái rắm!
Đây đơn thuần chính là một nguồn vốn âm!
Nếu đổi thành người khác chứ không phải Từ Huyền, cho dù ông có cho người đó tiền cũng chưa chắc có ai dám nhận! Tiền Huy thật sự rất sợ!
Một khi biết bên người có tiểu cường vẫn luôn đi theo bên cạnh mình. Kể cả khi không nhìn thấy thì vẫn có rất nhiều người không chịu thấu.
Huống chi còn là mặt hàng đến từ âm phủ này!
Tiền Huy chỉ cần vừa nghĩ tới không biết từ khi nào mà lúc bản thân ăn cơm, tắm rửa, ngủ nghỉ đều sẽ có một thứ đồ chơi chạy từ âm phủ tới ở kế bên như vậy.
Xoay quanh ông, còn túm lấy ống quần của ông để trèo lên trên...... thì lập tức không kiềm được mà tê dại da đầu!
Trải nghiệm kiểu này, ai thích thì cứ việc tới hưởng. Còn ông thì không hưởng nổi!
Từ Huyền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với ông đi sang tên nhà.
Đợi đến lúc xong xuôi, Tiền Huy tức khắc cảm thấy như trút được gánh nặng.
“Bác sĩ Từ, tôi đã thu dọn đồ trong nhà tổ cả rồi.”
“Những gì còn lại đều giao cho cậu hết.”
“Đợi chút nữa tôi sẽ bảo một người phụ trách quản lý liên hệ cậu.”
“Nếu cần cải tạo gì, cậu cứ tìm thẳng cậu ấy là được, tuyệt đối sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa.”
Nói rồi, ông vội vã lái xe lượn đi.
Thậm chí ông còn chẳng dám đưa Từ Huyền đi đến nhà tổ nhìn ngắm......
Tống Sở Sở nhìn đèn sau của chiếc xe sang trọng kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong lòng không nhịn được cà khịa. Lá gan của lão già này quá nhỏ rồi......
Từ Huyền đích thân dẫn theo Tống Sở Sở đi tới nhà tổ của Tiền Huy.
Nói đến thì mảnh đất này cách phòng tư vấn cũng không xa lắm, chỉ khoảng vài cây số. Sau khi Từ Huyền đến đó, hắn nhìn quanh bốn phía và lộ ra vẻ hài lòng.
“Á đù! Đây là nhà tổ của ông ấy đấy à?”
Lúc ấy, Tống Sở Sở hết sức chấn động!
Diện tích nơi này đúng là lớn đến mức đáng kinh ngạc.
Nhà tổ của nhà họ Tiền được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ độc lập. Nhà họ Tiền vẫn một mực gọi ngọn núi đó là núi Tiểu Cô (núi nhỏ cô độc).
Dưới núi còn có một cái hồ có diện tích không lớn không nhỏ, thông với mạch nước ngầm, thoạt nhìn sâu không thấy đáy.
Không hề hòa hợp với không khí thành thị xung quanh.
Toàn bộ hệt như một mảnh thế ngoại đào viên.
Toàn bộ mảnh đất xung quanh nơi này đều thuộc danh nghĩa của Tiền Huy.
Nếu không nhờ nhà họ Tiền xây nhà ở đây từ trăm năm trước, còn trụ vững qua bốn đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận