Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 142 - Mẹ nó, sao hai chuyện này có thể liên quan đến nhau được vậy trời? (1)

“Xin chào, cảnh sát đây.”
“Xin hãy mở cửa phối hợp với công việc của chúng tôi.”
“Tới ngay, chờ một chút.”
Tiểu Lâm mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo.
Ngoài cửa lại là mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát.
Tiểu Lâm nói: “Có thể cho tôi xem giấy chứng nhận được không?”
“Không thành vấn đề.”
Người đàn ông ngoài cửa móc ra giấy chứng nhận rồi đặt ở trước mắt mèo. Tiểu Lâm nhìn kỹ, xác định không có gì sai sót mới ngoan ngoãn mở rộng cửa. Trong miệng còn nhỏ giọng oán giận.
“Đồng chí cảnh sát, tôi còn đang ngủ đây.”
“Sáng sớm như này, có chuyện gì không?”
Có tận mấy người mặc đồng phục cảnh sát tiến vào từ ngoài cửa, quan sát khắp nơi trong phòng một lần.
Một nữ cảnh sát hỏi: “Xin hỏi vị nữ sĩ này, tối hôm qua cô có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Tiểu Lâm ngoan ngoãn nói: “Đêm... đêm qua có người tự xưng là cảnh sát, gõ cửa phòng của tôi.”
“Tôi bảo anh ta đưa giấy chứng nhận ra cho tôi xem một chút, sau đó thì anh ta biến mất.”
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều sáng ngời.
“Làm phiền cô nói rõ chi tiết một chút... để chúng tôi ghi chép lại.”
Sau khi ghi chép xong.
Tiểu Lâm còn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Cô nhịn không được hỏi: “Đồng chí cảnh sát, lẽ nào cảnh sát buổi tối hôm qua kia... là giả à?”
Nữ cảnh sát làm ghi chép cho tiểu Lâm gật đầu nói: “Đúng vậy, đêm qua trong khách sạn này có một khách hàng nữ mất tích.”
“Cô ấy ở trong phòng số 406, bên cạnh phòng của cô.”
“Chúng tôi sơ bộ hoài nghi, đây là sự kiện ác tính cùng nhau ngụy trang cảnh sát để gây án.”
“May mà tính cảnh giác của cô Lâm đây tương đối cao, không để cho kẻ bắt cóc thực hiện được.”
Tiểu Lâm tức khắc ngây cả người. Trong nháy mắt tóc gáy toàn thân dựng đứng cả lên.
Trong đầu cô hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua.
Nếu như không phải nhờ có suy nghĩ đột nhiên xuất hiện kia... e là người mất tích bây giờ chính là cô rồi.
Trong nháy mắt, lòng cô sinh ra một tia cảm kích và kính nể đối với Từ Huyền.
...
Trong phòng cố vấn tâm lý Thiên Cơ.
Từ Huyền cầm bình nước tưới nước cho hạt giống linh thực bên trong chậu hoa.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo jacket, vóc dáng mập lùn, có chút thấp thỏm ló đầu vào từ bên ngoài.
“Xin hỏi nơi này có bác sĩ tâm lý không?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Ở đây có, mời anh vào.”
Người đàn ông mặc áo jacket do do dự dự đi tới.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Từ Huyền đưa tay ra hiệu.
Người đàn ông áo mặc áo jacket ngồi xuống theo lời Từ Huyền, ánh mắt vẫn còn đang len lén quan sát Từ Huyền và hoàn cảnh xung quanh. Trong ánh mắt còn mang theo vẻ hơi nghi ngờ.
Anh ta ngồi xuống, trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh chính là bác sĩ tâm lý của phòng cố vấn này sao?”
“Anh xưng hô như thế nào thế?”
“Tôi có một số vấn đề về phương diện tinh thần, muốn cố vấn một chút.”
Từ Huyền không khỏi bật cười.
Đây là bệnh nhân đầu tiên tìm đến kể từ khi hắn khai trương phòng cố vấn tâm lý cho đến bây giờ.
Hơn nữa còn là chuyên môn muốn xem về vấn đề phương diện tinh thần hàng thật giá thật nữa.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Tôi họ Từ, anh có thể gọi tôi bác sĩ Từ.”
“Có vấn đề gì, anh cứ nói thẳng là được.”
Người đàn ông áo jacket sắp xếp từ ngữ một chút, rồi mở miệng nói: “Tôi họ Lưu, tên Lưu Quang Hiển.”
“Gần đây bởi vì một số nguyên nhân về gia đình nên khả năng có áp lực khá lớn.”
“Thường hay đau đầu, đầu óc còn… còn thường thường hay có mấy âm thanh hỗn loạn nữa.”
“Bác sĩ Từ, anh có thể giúp tôi nhìn xem là bị bệnh gì, rồi kê cho tôi ít đơn thuốc được không?”
“Chuyện này không thành vấn đề.”
Từ Huyền gật đầu, ánh mắt đặt trên người anh ta quan sát trong chốc lát. Ít phút sau, trên môi hắn lộ ra ý cười cổ quái.
Người bệnh tâm thần này, có chút thú vị...
Từ Huyền mỉm cười nói: “Nguyên nhân gia đình mà anh Lưu nói, hẳn là chỉ phương diện học tập của con cái đúng không?”
“Có phải mỗi lần anh hướng dẫn con gái học tập cho tốt thì sẽ cảm thấy đau đầu không.”
Đồng tử của Lưu Quang Hiển nhất thời phóng đại, lộ ra vẻ khiếp sợ: “Làm sao anh biết?”
Bác sĩ Từ này, có chút lợi hại đấy!
Vừa nãy anh ta thấy Từ Huyền còn trẻ như vậy, trong lòng còn đang hoài nghi trình độ của hắn cơ. Không ngờ hắn thế mà lại chỉ liếc nhìn anh ta một cái, đến cả chuyện này cũng có thể đoán được!
Từ Huyền mỉm cười mở miệng nói: “Anh Lưu, vì sao anh không mang con gái của mình đến luôn thế?”
Lưu Quang Hiển ngẩn ra: “Tại sao tôi phải mang con gái của tôi tới?”
Nói xong câu đó, anh ta lại ngẩn ra -- bác sĩ Từ này, sao mà hắn biết anh ta có con gái thế? Anh ta còn chưa lên tiếng hỏi nghi vấn này.
Từ Huyền cũng đã trả lời vấn đề trước đó của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận