Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 689 - Bác sĩ Từ đâu? Cô gái tấu hài như chị hoàn toàn chả có sức chiến đấu gì cả! (3)

“Biệt thự này trùng hợp được xây trên lối vào đầy sát khí.”
“Đây là kiểu hoàn cảnh dễ sinh sôi mấy thứ không không sạch sẽ nhất.”
“Tôi đoán có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà vị trưởng bối nhà mọi người mới nhanh chóng biến thành ác quỷ sau khi mất.”
“Nếu không phải vẫn còn một ít cảm giác quen thuộc với người nhà, nói không chừng cả nhà mọi người giờ đã chầu ông bà luôn rồi.”
Ba người nhà họ đều im lặng.
Ông lão run giọng nói: “Cô bé, còn cách nào khác không?”
Tống Sở Sở gật đầu: “Cách thì có đấy ạ.”
“Chính là mọi người mau chóng dọn ra ngoài, để căn nhà trống này lại cho ác quỷ.”
“Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một chút.”
“Cách đó cũng có nguy hiểm.”
“Tôi không dám chắc vị kia có thể rời khỏi nhà đi tìm mọi người hay không.”
“Sư thúc, con nói đúng chứ?”
Tống Sở Sở nói xong bèn nhìn Tiểu Si nhằm xác nhận.
Tiểu Si dán mắt vào điện thoại, không nhịn được gật nhẹ đầu: “Đúng, chính là vậy.”
Người một nhà này tiếp tục im lặng.
Họ đều kiềm lòng không đặng nhìn về phía tấm ảnh đen trắng trong đại sảnh, tâm trạng hơi phức tạp.
Cho dù mấy năm nay không thích ông lắm, nhưng chung quy cũng là trưởng bối cùng chung huyết thống.
Phải đưa ra quyết định này, ít nhiều gì trong lòng vẫn có áp lực...
Sau một hồi im lặng.
Người đàn ông trung niên cắn răng: “Cô Tống, vậy phiền cô...”
Lúc này, ông lão kia lên tiếng: “Chờ chút đã.”
Ánh mắt ông chất chứa vẻ khẩn cầu: “Tống tiểu thư, cháu có thể hỏi thử bác sĩ Từ được không?”
“Có lẽ cậu ấy còn cách khác...”
Tống Sở Sở trông thấy biểu cảm của ông lão, lòng dạ không khỏi mềm nhũn, gật đầu nói: “Được, vậy cháu hỏi ông chủ thử xem.”
Nói rồi cô mở điện thoại lên gọi cho Từ Huyền. Sau hai hồi chuông, điện thoại được kết nối.
Tống Sở Sở kể sơ lược tình huống, sau đó hỏi: “Ông chủ, anh xem hiện giờ có cách nào chiều theo cảm xúc của bệnh nhân không?”
“Để họ không phải buồn khổ thế nữa?”
Giọng Từ Huyền truyền ra từ điện thoại: “Cách thức rất đơn giản.”
Nghe Từ Huyền nói có cách, trong mắt ông lão kia lập tức sáng lên tia hy vọng.
Từ Huyền nói tiếp: “Cô xử lý ác quỷ kia trước, sau đó tôi từ từ nói.”
Sắc mặt ông lão tức khắc thay đổi: “Ôi trời, chờ chút bác sĩ Từ.”
“Trước khoan hãy ra tay!”
“Có thể nói cho tôi biết trước được không? Nếu không, tôi sợ mình già cả rồi, tim không chịu nổi.”
Trong điện thoại, Từ Huyền cười nhạt: “Được.”
“Vậy tôi nói thẳng cho bác biết.”
“Chỉ có diệt trừ ác quỷ, cha bác trên trời linh thiêng mới có thể yên lòng.”
“Nếu bây giờ ông ấy tỉnh táo, e rằng cũng phải giết.”
Từ Huyền vừa dứt lời. Người trong nhà này đều sửng sốt, kế đến gần như hiểu được ý hắn.
Nghĩ đến lão tổ tông kia, trong lòng họ vừa cảm kích, lại có một chút áy náy.
Giọng ông lão run rẩy: “Bác sĩ Từ, ngoài giết ra, thật sự không còn cách nào khác nữa ư?”
“Dù sao, đó cũng là... cha tôi...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Ai nói với bác đó là cha bác?”
Ba người nhà họ vừa nghe Từ Huyền nói xong đều ngơ ngác.
Ánh mắt của mọi người đều không kìm được mà nhìn về phía Tống Sở Sở.
Trong ánh mắt còn mang theo nghi ngờ.
Tống Sở Sở lập tức há hốc mồm, vô ý thức nhìn về phía sư thúc nhà mình. Tiểu Si ngẩng đầu, có vẻ mặt vô tội nói: "Nhìn ta làm gì?"
"Ta chẳng quen tiểu quỷ ở nơi này là ai cả..."
Tống Sở Sở đen mặt.
Hay lắm!
Sư thúc này còn không đáng tin hơn cả cô…
Ông già chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, rốt cuộc có tình hình gì vậy?"
Âm thanh của Từ Huyền trong điện thoại cũng là không nhanh không chậm, thoạt nghe cực kỳ bình tĩnh.
"Nói ra thì, thật ra có liên quan đến căn nhà mà ông ở."
"Biệt thự của các người có lẽ có một cái sân rất lớn đúng không."
"Bây giờ có thể đi đến sân, cách cổng lớn phía Đông năm mét, để đệ tử của tôi đào xuống dưới 2 mét."
Người đàn ông trung niên ngây ra, vội vàng nói: "Bác sĩ Từ, cậu đợi một tí."
"Bây giờ tôi sẽ liên hệ với máy đào đất."
Tiểu Si cười hihi, mở miệng nói: "Không cần, có tôi là được."
Nói xong, cô tự nhiên đi về phía cổng lớn.
Đợi đến khi người nhà này cùng đi đến trong sân thì kinh ngạc. Chỉ thấy ngắn ngủi mấy giây, trong sân đã xuất hiện một đống đất nhỏ.
Rõ ràng là vừa được đào lên! Máy đào đất cũng không có tốc độ nhanh như vậy!
Tiểu Si nhô đầu ra trong cái hố còn sâu hơn cả người cô, trên tay còn cầm một bình sứ dính đầy đất bùn.
"Sư phụ, người nói cái này à?"
"Bên trong còn có rất nhiều thứ."
Trong điện thoại, tuy Từ Huyền không nhìn thấy, nhưng lại nói: "Đúng vậy, chính là cái này. Con mở nó ra đi."
Tiểu Si dùng ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trước mặt mọi người.
Trực tiếp gõ vỡ bình sứ dính đầy bùn đất.
Mảnh nhỏ và đồ vật ở bên trong cùng nhau rơi xuống mặt đất. Khiến sắc mặt của người nhà này lập tức thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận