Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 146 - Nữ quỷ nói cô ấy thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu! (1)

"Cô có thể yên tâm xuống dưới đó đầu thai."
Nữ quỷ học sinh cấp ba khẽ gật đầu, khom người hành lễ với Từ Huyền. Sau đó đột nhiên xoay người về phía Lưu Quang Hiển, hơn nữa còn bước từng bước lại gần. Lưu Quang Hiển lập tức sởn tóc gáy, toàn thân run lên.
"Cô, cô... cô muốn làm gì?"
“Cô đừng qua đây!”
"Bác sĩ Từ, cứu tôi! Cô ấy đi về phía tôi rồi!"
Từ Huyền không khỏi mỉm cười: "Được rồi, cô đừng dọa anh ta nữa."
Lúc này nữ quỷ học sinh cấp ba mới dừng lại.
Cô ấy thè đầu lưỡi ra, làm mặt quỷ với Lưu Quang Hiển.
Chỉ là hình tượng hiện tại của cô ấy, thè đầu lưỡi làm mặt quỷ không chỉ không chút cảm giác đáng yêu.
Trái lại có vẻ kinh dị hơn, khiến người ta vô cùng lo sợ... Từ Huyền nói với Lưu Quang Hiển: "Ý cô ấy muốn nói với anh là sau này không cho phép ép con gái anh học tập căng thẳng nữa, cũng không cho phép nổi giận với cô ấy."
"Nếu không cô ấy thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh đâu..."
Động tác của nữ quỷ học sinh cấp ba cứng ngắc gật đầu mấy cái.
Lưu Quang Hiển bị dọa đến mức hai chân run lẩy bẩy, điên cuồng lắc đầu: "Không dám, tôi tuyệt đối không dám nữa."
Nếu một người phụ nữ nói với bạn cô ấy thành quỷ cũng sẽ không tha cho bạn.
Đây là sự điên cuồng bất lực cỡ nào.
Nhưng nếu đổi lại là nữ quỷ nói ra lời này. Thì chính là uy hiếp đáng sợ thiết thực! Chỉ sợ bất kỳ ai nghe xong đều bị dọa cho chảy nước tiểu!
Sau khi nữ quỷ học sinh cấp ba nghe thấy lời đảm bảo của Lưu Quang Hiển, động tác gật đầu cứng ngắc. Rồi cả người dần biến mất.
Lưu Quang Hiển và mấy cảnh sát ở đây đều hoàn toàn yên lòng. Cũng không còn cảm giác u ám trên người nữa.
"Mẹ ơi, quá dọa người rồi."
"Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều người chết. Nhưng đây là lần đầu tiên thấy ma quỷ…"
"Anh, ma quỷ này của anh đứng đắn không?"
"Cút!"
Lưu Quang Hiển cẩn thận hỏi Từ Huyền: "Bác sĩ Từ, người vừa nãy... sau này sẽ không xuất hiện nữa đúng không?"
Từ Huyền gật đầu: "Dưới tình hình bình thường thì sẽ không đến nữa."
Lưu Quang Hiển rốt cục cũng yên tâm… còn may còn may.
Nếu trong nhà có người như vậy.
Thì sau này anh ta không dám ở trong căn nhà này nữa. Hiện tại xem như anh ta hiểu rõ rồi.
Tại sao trước đây mỗi lần anh ta ép con gái học tập thì sẽ đau đầu. Chỉ sợ lúc đó đã chọc giận người này. May mà anh ta chỉ là hơi nghiêm khắc, chưa từng quá đáng.
Nếu không có thể sống đến bây giờ hay không cũng không biết được…
Vừa nghĩ đến bản thân đã nhiều lần nhảy ngang bờ vực của cái chết. Lưu Quang Hiển nghĩ đến đã thấy sợ.
"Bác sĩ Từ, làm phiền anh rồi."
"Không biết anh thu phí như thế nào, tôi nên đưa bao nhiêu tiền?"
Sau khi hỏi ra lời này, trong lòng Lưu Quang Hiển thoáng có chút chột dạ.
Nghe nói mời đại sư ra tay đều là cái giá xa xỉ. Một lần mấy vạn tệ, hoặc có thể là mấy chục vạn tệ.
Huống hồ Từ Huyền là có bản lĩnh thật sự, khác với những người thật giả lẫn lộn kia.
Từ Huyền mỉm cười: "Giá cả tư vấn mở đầu của tôi đắt hơn trong cửa hàng xa…"
"Anh cứ đưa một vạn tệ đi."
"A! Rẻ như vậy sao?"
Lưu Quang Hiển thoáng ngây ra, lập tức mừng rỡ như điên.
Vừa nãy lúc anh ta nghe Từ Huyền nói nửa câu trước, đều chuẩn bị xuất huyết nhiều.
Thậm chí trong lòng còn muốn dùng lý do gì để gọi điện thoại gom góp tiền người thân bạn bè. Không ngờ Từ Huyền chỉ lấy anh ta một vạn tệ!
Đây là người lương thiện gì vậy!
Anh ta vội vàng móc điện thoại ra: "Cảm ơn bác sĩ Từ, anh cho tôi số đi, bây giờ tôi sẽ chuyển cho anh!"
Ting!
Sau khi Từ Huyền đọc số điện thoại, điện thoại nhanh chóng vang lên âm thanh nhận tiền. Hắn không thèm nhìn, cũng không chú ý gì cả.
Bao nhiêu tiền đều không có ý nghĩa gì đối với Từ Huyền.
"Cái Từ Huyền để ý là hành vi giao dịch này có ý nghĩa đại diện bản thân."
Sau khi tạm biệt Lưu Quang Hiển.
Từ Huyền và các vị đồng chí cảnh sát cùng xuống lầu rời đi.
Cảnh sát Vương bước tới gần: “Bác sĩ Từ, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút.”
Từ Huyền gật đầu: “Anh nói đi.”
Cảnh sát Vương có chút ngượng ngùng nói: “Anh có thể lấy thân phận chuyên gia viết một lời giải thích về vụ án mới nãy kia giúp bọn tôi được không?.”
“Suy cho cùng ngài cũng là nhân sĩ chuyên nghiệp, chuyện này còn dính líu tới.... Khụ khụ.”
Giọng điệu của cảnh sát Vương hơi kỳ quái.
Việc cảnh sát bọn họ hỏi thăm ý kiến của chuyên gia lúc gặp phải chuyện khó hiểu khi đang phá án rất phổ biến. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện tương tự như trưng cầu ý kiến này.
Lần này không nhờ Từ Huyền hỗ trợ thật đúng là không được.
Bằng không, nếu như anh ta cứ thế viết thẳng trên báo cáo rằng…
Gặp được người bị sát hại vẫn có thể chuyển động ở hiện trường án mạng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận