Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 152 - Dáng vẻ xấu là vì trả thù đàn ông

Có điều, từ đường nét gương mặt lại có thể mơ hồ nhìn ra một ít dấu vết của [Xã Hội Này Chả Mấy Ai Được Như Chị Đóa Đâu]. Rất nhiều giang cư mận (cư dân mạng) trong phòng live thấy vậy đều đầu váng mắt hoa.
Một loạt màn đạn cà khịa bay qua màn hình.
“Không phải chứ...... hai người này là cùng một người thiệt hả?”
“Ban nãy tôi còn tưởng rằng mấy cảnh sát kia đều ngu xuẩn, bây giờ tôi phải thừa nhận, bọn họ đúng là có chút khó khăn.”
“Chứ gì nữa, tôi cũng đang suy nghĩ, mấy lão già có tiền này đều mù mắt hết hay sao á? Người phụ nữ có giá trị nhan sắc kiểu này mà cũng vừa ý được? Giờ tôi thừa nhận tôi quá là nông cạn. Thẩm mỹ của lão già vẫn còn online......”
“5 năm trước trông như ba mươi. 5 năm sau thì dòm cỡ sáu mươi, ai biết rốt cuộc trong 5 năm này, [Chị Đóa] đã trải qua những gì.....”
Từ Huyền mỉm cười, lên tiếng giải thích: “Lúc vị bệnh nhân vừa rồi mới bắt đầu mai danh ẩn tích và chạy trốn thì gặp phải áp lực rất lớn.”
“Cộng thêm bản thân có tiền, thích vung tiền khắp nơi.”
“Thế là liền bị người ta gài hàng, say mê bột mì. Giá trị nhan sắc cũng nhanh chóng giảm xuống.”
“Chẳng qua, dù sao bà ta đã có tiền, cũng không cần phải dựa vào gương mặt đẹp để hấp dẫn đàn ông nữa, nên không thèm để ý nhiều.”
“Giá trị nhan sắc thấp một chút, ngược lại sẽ làm cho cảnh sát khó phát hiện ra thân phận thật của bà ta.”
“Tất nhiên, đây là một khía cạnh.”
“Còn một nguyên nhân quan trọng hơn--”
“Bà ta có vài phần cố ý biến thành xấu như vậy.”
“Nhằm thỏa mãn tâm lý trả thù trong lòng mình.”
Đông đảo khán giả trong phòng live đều sửng sốt.
Làm mình trở nên xấu xí như vậy thì liên quan gì tới trả thù? Đây vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói thế này.
Không chờ bọn họ đặt câu hỏi, Từ Huyền đã giải thích ngay.
“Trước khi vị bệnh nhân này chạy trốn vẫn luôn dựa vào giá trị nhan sắc để lấy lòng lão già kiếm tiền.”
“Tuy rằng cách kiếm tiền này rất dễ dàng, giúp bà ta vượt qua nỗi lo cơm áo gạo tiền, cuộc sống trôi qua êm đềm.”
“Nhưng thời gian dài không khỏi khiến tâm lý bà ta có đôi chút vặn vẹo.”
“Sau khi bà ta hút bột mì đến mức biến dạng thì cố ý dùng tiền đập vào anh chàng đẹp trai.”
“Sau đó, thưởng thức cảnh những anh chàng đẹp trai kia rõ ràng là buồn nôn, ghét bỏ không chịu nổi.”
“Nhưng vì tiền lại không thể không bày ra biểu hiện ép mình thuận theo, điều này khiến cho nội tâm bà ta có cảm giác trả thù vui sướng.”
Rất nhiều khán giả xem live đều không còn gì để văng nữa.
Con mịa nó, trả thù còn rất có đạo lý đó...
Đáng tiếc, đầu óc và số mệnh của vị này không tốt lắm, vậy mà lại trả thù tới trên đầu bác sĩ Từ. Kết quả đương nhiên chính là lạnh lẽo.
Nửa đời sau, nếu không bị xử bắn thì cũng đi đạp máy may, tay làm hàm nhai. Một số khán giả xem live không kiềm được cảm khái.
“Thế nên, muốn làm chuyện lớn thì vẫn phải ráng kiên nhẫn nha.”
“Chẳng phải nếu vị [Chị Đóa] ấy đợi được tới lúc lão già kia dứt rồi là có thể quang minh chính đại nhận di sản à?”
“Không phải bác sĩ Từ có nói lão già kia từng hứa hẹn sẽ để di sản quý giá nhất lại cho bà ta đấy ư?”
“Cái chính là cần gì phải đi đến bước giết người như vậy chứ. Làm cái việc hỏng bét như thế.”
Bọn họ đang nói thì thấy sắc mặt Từ Huyền hơi kỳ quái.
“Thật ra...... cho dù bà ta không giết người, kết quả cũng không quá tốt.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Lão chồng già thứ hai mà bệnh nhân vừa nãy gả cho, nếu như không bị giết.”
“Vẫn có thể sống thêm hơn hai mươi năm, sống tới hơn chín mươi tuổi mới đi.”
“Đến lúc đó, vị bệnh nhân kia cũng đã hơn năm mươi tuổi.”
“Khoảng thời gian đẹp nhất trong đời đã không còn, giá trị nhan sắc giảm xuống rõ rệt.”
“Lúc đó cũng không có lão già có tiền nào có thể vừa ý bà ta nữa.”
“Mấu chốt nhất là ông lão này đã sớm lập sẵn di chúc.”
“Chia toàn bộ tài sản cả trăm triệu cho con trai, con gái của mình.”
“Chỉ để lại cho vị bệnh nhân kia duy nhất hũ tro cốt hình trái tim......”
Từ Huyền nói xong, toàn bộ khán giả xem live đều cười lăn cười bò.
“Ha ha, ông lão này, người đã chết mà tro cốt cũng chừa lại cho bà, chẳng lẽ còn chưa đủ trân quý nữa à? Cười chớt mị rồi~”
“Ông lão này đúng là gian xảo mà! Không hiểu cảm giác vui này là sao đây nữa?”
“Cũng may [Xã Hội Này Chả Mấy Ai Được Như Chị Đóa Đâu] bị cảnh sát bắt đi rồi, nếu không, bà ta mà nghe được đoạn này, đoán chừng sẽ hộc máu tại chỗ luôn...”
“Lão già kẻ huỷ diệt này, suýt nữa đã bị ổng làm cho cười ngoẻo rồi......”
“Đã giám định, ông lão này chắc chắn thật lòng yêu Chị Đóa, tuyệt không giả dối!”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý sâu xa: “Chỉ có thể nói con đường vị bệnh nhân này lựa chọn đã chính là bi kịch ngay từ lúc bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận