Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 331 - Phá kỷ lục thế giới thì được, tham gia thi đấu thì không được (1)

Từ Huyền liếc mắt nhìn anh: “Có phải anh bị ngu không thế?”
“Trước khi anh tham gia thi đấu, có phải là cần kiểm tra máu và nước tiểu không vậy?”
“Huyết mạch của anh cũng thay đổi, tra một cái là có thể điều tra ra, vẫn còn muốn tiếp tục thi đấu à?”
Tô Điền nhất thời há hốc mồm.
Ban nãy anh thật sự là không nghĩ tới còn có tình huống này... huấn luyện viên bên cạnh cũng không nói gì.
Vừa rồi trong lòng ông còn có chút tiểu kích động, cho rằng mình có thể dạy dỗ ra một quán quân Olympic. Kết quả hiện tại đừng nói là vô địch thế giới, làm không tốt có khi Tô Điền đều phải giải nghệ đương trường...
Tô Điền cảm giác được cơn nhức cả trứng sâu đậm.
Nếu như Từ Huyền không nói cho anh, có thể đề cao thành tích, phá kỷ lục thế giới cũng không tính. Anh còn không có cái suy nghĩ đó.
Hiện tại nói với anh, anh trâu bò thì được, thế nhưng thi đấu thì không được... Đối với một vận động viên chức nghiệp, việc này đâu chỉ là tàn nhẫn chứ, quả thực là quá tàn nhẫn! Bây giờ anh quả thật có chút uất ức.
Tô Điền thở dài thật sâu: “Bác sĩ Từ, nếu như... nếu như tôi muốn tiếp tục thi đấu.”
“Tôi cũng không trông mong việc đề cao mạnh thành tích như anh nói nữa.”
“Tôi chỉ muốn khôi phục lại thành tích ban đầu, thì có được không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Được.”
“Ở chỗ tôi có một loại thuốc, sau khi quan sát trong thời gian dài là có thể tăng sự khỏe mạnh và thể lực với trình độ nhất định.”
“Nếu như anh giữ vững trình độ huấn luyện ban đầu, cũng có thể tiếp tục tiến bộ.”
“Anh muốn mua không?”
Tô Điền kích động, điên cuồng gật đầu: “Mua! Khẳng định muốn mua!”
Vấn đề chỉ cần bỏ tiền ra là có thể giải quyết.
Nếu thế còn không mua thì là đồ ngu rồi!
Từ Huyền: “Anh qua kệ bên kia, lấy cái thứ năm hàng thứ tư tới.”
Tô Điền nhìn sang theo phương hướng Từ Huyền chỉ.
Thình lình thấy một thứ quen thuộc – một ông lão với chiếc mai rùa lớn ở trên lưng, chống gậy, lại con đeo kính râm nữa. Khóe miệng Tô Điền nhất thời có chút co quắp.
Đây không phải Quy lão Kame à, hay là ai nhỉ? Rất tốt...
Mỗi ngày ở chung một chỗ với Quy lão Kame, có thể gia tăng sự khỏe mạnh và thể lực, cái này rất hợp lý.... Từ Huyền lại tiện tay vẽ một tờ ghi chú về Quy lão Kame, bảo Tô Điền đặt ở trên người. Hai loại “thuốc” cộng lại, cộng thêm phí cố vấn, tổng cộng hơn 160 vạn. Tô Điền không chút do dự, sảng khoái thanh toán tiền.
Anh là minh tinh Olympic, nhận quảng cáo đều nhận đến mỏi cả tay luôn, đương nhiên sẽ không thiếu chút tiền ấy.
Từ Huyền mở miệng nói: “Tôi phải nhắc nhở một chút.”
“Sau này nếu như anh không muốn làm cho huyết mạch trên người mình thức tỉnh lần thứ hai, vậy thì anh phải khống chế tần suất xếp hình.”
Tô Điền có chút lúng túng sờ đầu: “Bác sĩ Từ, khống chế mà anh nói, đại khái là bao lâu một lần?”
Từ Huyền vươn một ngón tay.
Tô Điền thở phào nhẹ nhõm: “Một tuần một lần à? Hay là một tháng một lần?”
“Vậy còn tốt, anh đều có thể tiếp thu được.”
“Không, anh hiểu lầm rồi.”
Từ Huyền mỉm cười: “Ý của tôi là, cho đến khi anh giải nghệ mới thôi, tối đa chỉ có thể có một lần.”
“Sau lần thứ hai, kết quả kiểm tra máu của anh sẽ có vấn đề.”
Tô Điền: “...”
Bây giờ anh cảm thấy nhức cả trứng không gì sánh được.
Thậm chí đều có một loại xúc động muốn về hưu ngay tại chỗ...
Huấn luyện viên và Tống Sở Sở ở bên cạnh cũng đều lộ ra ánh mắt đồng tình. Hay lắm!
Hạn chế này thật đúng là có chút tàn nhẫn!
“Bác sĩ Từ, vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Chờ lần sau tôi giành được huy chương vàng rồi, tôi sẽ quảng cáo cho anh ở trước mặt tất cả các phóng viên.”
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu như có lúc nào đó anh định giải nghệ.”
“Thì có thể tới đây tìm tôi.”
Tô Điền hơi ngây ra, sau đó như có điều suy nghĩ gật đầu.
Sau khi chào tạm biệt Từ Huyền xong, Tô Điền và huấn luyện viên cùng nhau rời khỏi phòng cố vấn.
Trước khi đi, trên mặt anh vẫn còn mang theo vẻ bối rối. Từ Huyền mỉm cười nhìn theo hai người rời khỏi.
Mà đầu cũng không quay lại, nói với Tống Sở Sở: “Ngày hôm nay đóng cửa sớm đi, không có khách hàng tới nữa.”
Tống Sở Sở hơi có chút sa mạc lời.
Nói là không có khách hàng, thật ra thì không chính xác.
Hầu như mỗi ngày đều có không ít người chạy đến bên ngoài phòng cố vấn.
Hoặc là muốn cầu Từ Huyền hỗ trợ, hoặc là muốn mua một ít “bí dược độc môn” của Từ Huyền. Đáng tiếc đều bị mê hồn trận ngoài cửa ngăn cản, không thể đi vào được.
Ở trong miệng trong ông chủ thì những người này đều là “không có bệnh” gì cả.
Không cần phải lãng phí tài nguyên chữa bệnh vào họ.
...
Núi Tiểu Cô.
Một con khỉ lông trắng chân đỏ lặng lẽ sờ soạng đi ra ngoài biệt thự. Nó căng thẳng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bầu trời không có dấu hiệu sét đánh thì nhất thời thả lỏng, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận