Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 550 - Dân câu cá quả nhiên ngoại trừ cá, cái gì cũng đều có thể câu được (1)

Từ Huyền cũng thở dài.
“Vị bệnh hữu này, anh vẫn còn cảm thấy mình không thành vấn đề gì à.”
“Anh có biết là mình sắp chết rồi không!”
[Tất Bất Không Quân] không khỏi sửng sốt:
“Không phải chứ bác sĩ Từ, cậu đừng làm tôi sợ.”
“Thân thể của tôi đang yên đang lành, tại sao lại sắp chết thế?”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, những vết thương trên người của anh tới như thế nào vậy?”
“Anh sẽ không cho rằng, toàn bộ đều là lý do ngoài ý muốn đi?”
Trong lòng [Tất Bất Không Quân] chợt giật thót, vội vàng hồi tưởng lại, sắc mặt có chút không đúng lắm. Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều tò mò hỏi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Từ, bệnh hữu này là bị thương kiểu gì thế?”
Từ Huyền mở miệng nói: “Quá trình anh ta bị thương thì lại không có điểm đặc thù gì.”
“Đại khái không lâu trước đây.”
“Vị bệnh hữu này câu cá trở về, trên mặt đất có chút trượt, anh ta không cẩn thận bị té lộn mèo một cái.”
“Anh ta dùng tay chống mặt đất, sau đó cảm thấy đau đớn khó nhịn.”
“Đến bệnh viện chụp X quang thì phát hiện cánh tay bị nứt xương.”
“Rồi không lâu sau đó.”
“Lại một lần câu cá trở về, lúc xuống thang lầu thì trên bậc thang có một vũng nước, anh ta không có chú ý.”
“Lại trượt chân một lần nữa.”
“Lần này là xương bắp chân bị gãy.”
“Lần thứ ba bị thương...”
“Là sau khi trở về câu cá.”
“Anh ta ngồi xe của bạn đi câu cùng, lại chuẩn bị đi câu cá một lần nữa.”
“Anh ta ngồi ở vị trí kế bên tài xế, phía trước chiếc xe tải lớn bên cạnh có một cục đá rơi trên mặt đất, bị bánh xe cán trúng và bắn lên.”
“Theo cửa sổ xe của tay lái phụ nện vào trên đầu anh ta, chỉ thiếu một chút nữa là có nguy hiểm tính mạng.”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng đều triệt để cạn lời. Vị này đúng là có tình yêu thâm trầm đối với việc câu cá mà.
Mịa nó đều bị thương đến mức này luôn rồi mà vẫn còn chạy tới tiếp tục câu cá nữa chứ... Đồng thời bọn họ cũng cảm giác được quy luật ở trong đó.
Mỗi lần vị bệnh hữu này vừa đi câu cá trở về thì luôn không có chuyện tốt gì cả... Hơn nữa toàn là lần sau bị thương nặng hơn lần trước.
Cứ tiếp tục như thế, lần sau nói không chừng thật sự có khả năng xong đời luôn đấy...
Sắc mặt [Tất Bất Không Quân] có chút không đúng cho lắm: “Bác sĩ Từ, tôi bị như này thật sự do có liên quan đến câu cá à?”
“Không phải chỉ là trùng hợp đụng phải thôi ư...”
“Hoạt động hiền lành vô hại như câu cá sẽ không tà môn đến thế đi...”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều dở khóc dở cười.
“Đều đến lúc này rồi mà con mẹ nó ông anh vẫn còn không từ bỏ ý định nữa à.”
“Xem bộ dạng này của bệnh hữu, bây giờ tôi đã biết rõ tại sao mấy dân câu cá kia, cả đám đều thần bí với câu cá như vậy rồi.”
“Ông anh nói thế là không đúng nhá, câu cá đối với mạng người có hại hay không thì rõ ràng lắm, ít nhất là có tác hại đối với cá chứ.”
“[tức cười.jpg]”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Ai bảo mỗi lần anh đi câu cá, chưa từng câu được con cá nào.”
“Lại không muốn làm không quân.”
“Vì vậy cần phải mang ít đồ trở về chứ.”
“Anh có cần tôi giúp anh hồi ức lại xem trong mấy lần câu cá đó anh đều câu được cái gì không.”
“Lúc mới bắt đầu nhất vào trước lần đầu tiên anh bị thương, anh câu được một chiếc giày da cũ ngấm nước.”
“Chẳng qua là cái thứ đó thôi, lại còn chỉ có một chiếc mà anh đều không nỡ vứt đi.”
“Anh mang nó về nhà làm bộ có thu hoạch, không phải là không quân.”
“Trước khi bị thương lần thứ anh, anh câu một chiếc đinh đồng một thước hai tấc.”
“Anh cảm thấy cái đồ chơi này thật sự không tệ, cũng mang về nhà để trưng, lấy ra chặn sách.”
“Trước lần bị thương thứ ba, anh câu một bình gốm có tạo hình xưa cũ.”
“Lúc này đây, anh cảm thấy càng có tác dụng hơn nữa, vẫn vui vẻ mang nó về nhà.”
“Lại còn rửa nó sạch sẽ rồi lấy ra ngâm dưa muối.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng đều cười ra tiếng heo kêu.
“Hay lắm, tui trực tiếp thốt ra hay lắm luôn! Thì ra là chẳng phải không quân như thế...”
“Bạn trên mạng nói quả nhiên không sai, dân câu cá đúng là ngoại trừ cá ra cái gì cũng đều có thể câu được, ha ha ha ha [cười khóc.jpg].”
“Hai cái khác tôi còn có thể hiểu được, anh mang chiếc giày da cũ kia về làm gì chứ, có thể đi được đâu trời... [che mặt.jpg]”
“Vị nào vừa nói là có tác hại với cá đấy, bây giờ thúi mặt chưa hả? Anh coi đi thật ra còn chả có hại cho cá nữa kìa [tức cười.jpg].”
Khóe miệng [Tất Bất Không Quân] co giật.
Ông nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bác sĩ Từ, mấy thứ này cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Liên quan gì đến việc tôi bị thương chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận