Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 495 - Chết cười mất thôi, không ngờ bác sĩ Từ cũng có lúc âm hiểm như vậy luôn

Nghĩ tới đây là có thể hiểu, hiển nhiên là đứa con nít quỷ kia sợ hãi nên rũ bỏ trách nhiệm lung tung, đẩy hết mọi chuyện lên đầu cha mẹ nó. Thằng nhãi kia gấu như thế, tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy!
“Chư vị bệnh hữu đừng hỏi nữa, việc này thật sự không thể nói tỉ mỉ được đâu. [đầu chó.jpg]”
“Hay lắm! Tôi hiểu rồi! Đứa con nít quỷ đó không chỉ hố ông nội của mình mà còn hố cả cha mẹ mình nữa...”
“Suỵt suỵt các vị biết trong lòng là được rồi, đừng nói toẹt ra ngoài ~”
“Hiếu! Quá hiếu rồi! Tôi còn tưởng rằng phải chờ tới ba mươi năm sau mới có thể thấy cốt truyện “Ồ đại hiếu” cơ đấy, không ngờ cốt truyện sảng văn lại tới đúng lúc như vậy....”
“Tôi chính thức tuyên bố! Bảng xếp hạng hố cha (mẹ) nhất có thay đổi về thứ tự!
[Ông Già Sống Lâu Trăm Tuổi] trực tiếp trèo lên đỉnh đứng đầu bảng xếp hạng! [Lão Tam Của Phố Ba Lan], [Làm Đàn Ông Thật Khó] hay là heo con Peppa gì gì đó, tất cả đều bị đánh gục ngay tức khắc! [đầu chó.jpg]”
“Trên lầu xếp hạng có lý lẽ, chứng cứ, khiến người khác tin phục.”
“Chỉ sợ hai vợ chồng này cũng không hoàn toàn là oan uổng đi? Tôi cảm giác lấy tâm tư của hai người kia chắc chắn cũng có cân nhắc qua loại chuyện này. Chỉ là không có lợi cho lắm nên mới không làm thôi.”
Rất nhiều khán giả xem live đều cảm khái.
Báo ứng này tới cũng quá có tính “nhắm vào” đi, khiến người ta có loại “cảm giác số mệnh” rất mạnh.
Có bệnh hữu nhắc nhở: “Bác sĩ Từ anh đừng nói ra thế.”
“Nếu hai người vừa rồi nghe được, lỡ đâu trả đủ phí cố vấn thì chúng ta không còn sảng khoái nữa...”
Từ Huyền thấy bình luận đấy thì mỉm cười lắc đầu: “Không trả bù được.”
“Tôi vừa mới chặn tài khoản của hai người kia rồi.”
Vô số khán giả xem live đều cười phun.
“Tôi chỉ có thể nói, làm hay lắm.”
“Hay lắm! Không ngờ bác sĩ Từ còn có lúc âm hiểm như thế, chết cười mất thôi!”
Ngay khi Từ Huyền đang chuẩn bị kết nối với khán giả xem live kế tiếp thì....
“Ầy, bác sĩ Từ, thì ra là tôi vẫn còn rất thích anh... bây giờ anh làm như vậy, tôi lại càng thích hơn ~”
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện bình luận của [Một Mét Ánh Nắng].
“Bác sĩ Từ! Bác sĩ Từ! Anh nói chuẩn quá đi mất!”
“Có shipper liên hệ tôi!”
Cô nói rồi gửi đường liên kết ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại WeChat trên điện thoại di động của mình vào khu bình luận.
Chỉ thấy phía trên là người sử dụng để tên là “Giao hàng siêu tốc” gửi đến mấy tin nhắn.
“Chị gái à em cầu xin chị, chị mau lấy gói hàng đi đi!”
[bao lì xì]
[bao lì xì]
[bao lì xì]
[Một Mét Ánh Nắng] vừa hưng phấn lại có chút sợ nói: “Nam nhân viên của công ty giao hàng trước đó gọi điện thoại cho tôi.”
“Nói là lấy nhầm gói hàng của tôi, muốn tôi qua đó lấy.”
“Lúc đó tôi cực kỳ tức giận, mắng cho anh ta một trận.”
“Không ngờ anh ta tức khắc bật khóc ở trong điện thoại.”
“Tôi sợ quá nên cúp điện thoại luôn.”
“Người này kết bạn WeChat với tôi, sau đó điên cuồng cầu tôi, để cho tôi đi lấy gói hàng.”
“Lại còn gửi cho tôi rất nhiều bao lì xì nữa, tôi đều không dám nhận...”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live đều ồ lên.
Vị này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì thế, mà lại sợ hãi thành cái dạng này...
[Một Mét Ánh Nắng] mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, anh nói xem người này rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy?”
“Vì sao không đưa tới cho tôi mà lại bảo tôi tự đến lấy chứ?”
“Không phải là... chuẩn bị trả thù tôi đấy chứ?”
Từ Huyền mỉm cười: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh ta không đưa cho cô, nguyên nhân rất đơn giản.”
“Bởi vì bây giờ anh ta không có năng lực này.”
[Một Mét Ánh Nắng] sửng sốt: “Thế là sao?”
Từ Huyền ung dung nói: “Cô không ngại thì bảo anh ta chụp rồi gửi cho cô một tấm ảnh bây giờ.”
“Thế là cô có thể hiểu ngay.”
[Một Mét Ánh Nắng] làm theo lời Từ Huyền nói, gửi yêu cầu cho người kia.
Một lát sau, cô gửi mấy dấu chấm than: “!!!”
Ngay khi đầu óc của rất nhiều khán giả xem live đều mơ hồ, cô lại gửi một đường liên kết để xem ảnh.
Vô số khán giả xem live đều xem mà giật cả mình...
Trên tấm hình là một chàng thanh niên thường thường không có gì kỳ lạ.
Chỉ là cách ăn mặc của anh chàng này có chút kỳ quái. Đầu anh ta đội chiếc mũ bảo hiểm moto.
Mặc trên người tầng tầng lớp lớp quần áo thật dày.
Bọc mình lại giống y như một con gấu vậy.
Phía sau lưng và đằng trước người đều treo một cái nồi sắt lớn, trông có vẻ hơi mắc cười.
Chỉ có nhìn vào bên trong lớp áo mới mơ hồ có thể thấy được đồng phục của nhân viên giao hàng.
Biểu cảm trên mặt chàng thanh niên ấy có vẻ cực kỳ sợ hãi, giống như rất không có cảm giác an toàn.
Lúc chụp tấm hình này hình như cả người anh ta đang co ro ở trong góc của một căn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận